[Thập Niên 70] Nữ Cô Nhi Trọng Sinh Có Chút Tiền
Có Phải Là Sự C...
Nga Đại
2024-11-17 15:52:11
Tại bệnh viện, cổ áo trước của An Mạc Tuyết bị nhuộm đỏ một mảng, nhìn thì có vẻ đáng sợ, nhưng bác sĩ kiểm tra xong nói vết thương không sâu, không cần khâu, chỉ cần khử trùng và băng bó.
Ngũ Tư Trình khăng khăng yêu cầu bác sĩ kê thêm một số thuốc, một tuýp kem trị sẹo, sau đó nhờ bác sĩ hướng dẫn cách sử dụng tại nhà.
An Mạc Tuyết nhướn mày, không nói gì cả.
Sau khi băng bó vết thương, lấy thuốc xong, Ngũ Tư Trình chở An Mạc Tuyết đến đồn công an ghi biên bản. An Mạc Tuyết chuẩn bị rời đi thì Ngũ Tư Trình chặn lại.
"Lần trước trên tàu đụng phải cô, tôi cảm thấy rất áy náy, hôm đó cô có bị thương không? Lúc ấy bận bắt tội phạm nên tôi không chú ý đến cô, để tôi mời cô ăn cơm coi như là xin lỗi."
"Chuyện nhỏ thôi, không cần đâu."
"Không chỉ cảm ơn cô, còn có cả chú lái xe kia nữa!"
"Được rồi, vậy đi thôi."
Lần này An Mạc Tuyết ngồi trên xe lừa, Ngũ Tư Trình cũng ngồi chung.
Ba người đến nhà hàng thì đã hơn một giờ chiều, trong nhà hàng không còn nhiều khách. Hỏi còn món gì, nhân viên phục vụ nói còn phần thịt nướng cuối cùng. Họ gọi món đó, thêm một đĩa đậu que hầm khoai tây, một bát canh cá trắm cỏ nấu đậu phụ và ba bát cơm lớn.
Món ăn được dọn lên, An Mạc Tuyết gắp một miếng thịt nướng, vị chua ngọt giòn tan, rất ngon miệng. Uống một ngụm canh cá trắm cỏ nấu đậu phụ, hương vị thanh mát ngon ngọt. Cô vừa ăn vừa mời Lão Mã Đầu ăn nhiều hơn, khen ngợi món ăn ngon, người không biết còn tưởng cô là chủ nhân mời khách, trong khi Ngũ Tư Trình mới là người trả tiền bữa ăn này.
Ba người ăn sạch sẽ các món ăn trên bàn, hôm nay An Mạc Tuyết không mang hộp cơm nên không thể mang thức ăn thừa về. Khi rời đi, Ngũ Tư Trình chỉ nói với An Mạc Tuyết rằng khi có bằng khen sẽ gửi về thôn, cô cứ đợi là được.
Sau khi ăn no uống đủ, trên đường về, An Mạc Tuyết khen ngợi Lão Mã Đầu là người tài giỏi, ông kể lại những câu chuyện đánh giặc năm xưa. An Mạc Tuyết rất khâm phục, hóa ra Lão Mã Đầu từng là lính trinh sát, đã lập nhiều chiến công hiển hách. Lão Mã Đầu khen An Mạc Tuyết có phong thái của cha cô, An Mạc Tuyết không ngại ngần nhận lời khen.
Hai người một già một trẻ chỉ trong vòng nửa ngày đã trở thành bạn tri kỷ.
Khi về đến điểm tập kết thanh niên trí thức, mọi người đều tò mò hỏi cô làm sao bị thương, An Mạc Tuyết chỉ nói đơn giản là bị trầy xước trong quá trình hỗ trợ quân nhân bắt giữ tội phạm.
Vương Chiêu Đệ nói mỉa vài câu, cũng có vài người bày ra biểu cảm khác nhau, nhưng không ai nói câu nào quá khó nghe, chỉ là trong lòng họ nghĩ gì thì không thể biết được.
Buổi tối, An Mạc Tuyết nằm trên giường sưởi, làm thế nào cũng không ngủ được.
Đêm đầu tiên vì ngồi tàu lâu, quá mệt mỏi nên cô nằm xuống là ngủ ngay.
Đêm nay thì còn quá sớm, mới có tám giờ. Nhưng ở thời này mọi người do lao động nặng nhọc lại không có gì giải trí nên thường ngủ sớm, chín giờ ngủ đã được coi là muộn.
Không ngủ được, nhất là khi cổ đau râm ran không thoải mái. An Mạc Tuyết nghĩ về bọn tội phạm hôm nay mình đụng mặt, nếu không phải sự cố bất ngờ, vậy còn ngày hôm qua gặp kẻ buôn người thì sao? Liệu đó có phải cũng là một sự cố không? Và hơn nữa, họ đều mặc quần áo sạch sẽ gọn gàng.
Trong lúc suy nghĩ miên man, cô không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Ngũ Tư Trình khăng khăng yêu cầu bác sĩ kê thêm một số thuốc, một tuýp kem trị sẹo, sau đó nhờ bác sĩ hướng dẫn cách sử dụng tại nhà.
An Mạc Tuyết nhướn mày, không nói gì cả.
Sau khi băng bó vết thương, lấy thuốc xong, Ngũ Tư Trình chở An Mạc Tuyết đến đồn công an ghi biên bản. An Mạc Tuyết chuẩn bị rời đi thì Ngũ Tư Trình chặn lại.
"Lần trước trên tàu đụng phải cô, tôi cảm thấy rất áy náy, hôm đó cô có bị thương không? Lúc ấy bận bắt tội phạm nên tôi không chú ý đến cô, để tôi mời cô ăn cơm coi như là xin lỗi."
"Chuyện nhỏ thôi, không cần đâu."
"Không chỉ cảm ơn cô, còn có cả chú lái xe kia nữa!"
"Được rồi, vậy đi thôi."
Lần này An Mạc Tuyết ngồi trên xe lừa, Ngũ Tư Trình cũng ngồi chung.
Ba người đến nhà hàng thì đã hơn một giờ chiều, trong nhà hàng không còn nhiều khách. Hỏi còn món gì, nhân viên phục vụ nói còn phần thịt nướng cuối cùng. Họ gọi món đó, thêm một đĩa đậu que hầm khoai tây, một bát canh cá trắm cỏ nấu đậu phụ và ba bát cơm lớn.
Món ăn được dọn lên, An Mạc Tuyết gắp một miếng thịt nướng, vị chua ngọt giòn tan, rất ngon miệng. Uống một ngụm canh cá trắm cỏ nấu đậu phụ, hương vị thanh mát ngon ngọt. Cô vừa ăn vừa mời Lão Mã Đầu ăn nhiều hơn, khen ngợi món ăn ngon, người không biết còn tưởng cô là chủ nhân mời khách, trong khi Ngũ Tư Trình mới là người trả tiền bữa ăn này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba người ăn sạch sẽ các món ăn trên bàn, hôm nay An Mạc Tuyết không mang hộp cơm nên không thể mang thức ăn thừa về. Khi rời đi, Ngũ Tư Trình chỉ nói với An Mạc Tuyết rằng khi có bằng khen sẽ gửi về thôn, cô cứ đợi là được.
Sau khi ăn no uống đủ, trên đường về, An Mạc Tuyết khen ngợi Lão Mã Đầu là người tài giỏi, ông kể lại những câu chuyện đánh giặc năm xưa. An Mạc Tuyết rất khâm phục, hóa ra Lão Mã Đầu từng là lính trinh sát, đã lập nhiều chiến công hiển hách. Lão Mã Đầu khen An Mạc Tuyết có phong thái của cha cô, An Mạc Tuyết không ngại ngần nhận lời khen.
Hai người một già một trẻ chỉ trong vòng nửa ngày đã trở thành bạn tri kỷ.
Khi về đến điểm tập kết thanh niên trí thức, mọi người đều tò mò hỏi cô làm sao bị thương, An Mạc Tuyết chỉ nói đơn giản là bị trầy xước trong quá trình hỗ trợ quân nhân bắt giữ tội phạm.
Vương Chiêu Đệ nói mỉa vài câu, cũng có vài người bày ra biểu cảm khác nhau, nhưng không ai nói câu nào quá khó nghe, chỉ là trong lòng họ nghĩ gì thì không thể biết được.
Buổi tối, An Mạc Tuyết nằm trên giường sưởi, làm thế nào cũng không ngủ được.
Đêm đầu tiên vì ngồi tàu lâu, quá mệt mỏi nên cô nằm xuống là ngủ ngay.
Đêm nay thì còn quá sớm, mới có tám giờ. Nhưng ở thời này mọi người do lao động nặng nhọc lại không có gì giải trí nên thường ngủ sớm, chín giờ ngủ đã được coi là muộn.
Không ngủ được, nhất là khi cổ đau râm ran không thoải mái. An Mạc Tuyết nghĩ về bọn tội phạm hôm nay mình đụng mặt, nếu không phải sự cố bất ngờ, vậy còn ngày hôm qua gặp kẻ buôn người thì sao? Liệu đó có phải cũng là một sự cố không? Và hơn nữa, họ đều mặc quần áo sạch sẽ gọn gàng.
Trong lúc suy nghĩ miên man, cô không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro