[Thập Niên 70] Nữ Cô Nhi Trọng Sinh Có Chút Tiền
Đại Nhân Hay Ti...
Nga Đại
2024-11-17 15:52:11
Nam sinh cao một mét bảy, mũi khoằm, ngoài miệng nói không ngại nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ bố thí.
"Vương Phú Quý, cút sang một bên, đừng làm phiền tôi về nhà. Người như cậu, mau về nhà tắm rửa rồi đi ngủ đi, nằm mơ sẽ khá nhanh đạt được nguyện vọng đấy. Cút!"
An Mạc Tuyết giơ tay đẩy cậu ta sang một bên, đi ra ngoài.
Vương Phú Quý không ngờ An Mạc Tuyết lại đối xử với mình như vậy, bị cô dễ dàng đẩy sang một bên rồi.
Thiếu niên đứng chôn chân tại chỗ, chờ An Mạc Tuyết đi xa bảy tám bước, cậu ta mới phản ứng lại được, bèn vội vã đuổi theo.
"An Mạc Tuyết, cậu nói vậy là sao? Tớ cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Sợ cậu tự ti vì là trẻ mồ côi, có người cần đã tốt lắm rồi, cậu hẳn là phải cảm kích tớ biết không. Thôi bỏ đi, tớ đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, không thèm so đo với cậu. Hai ta thương lượng một chút, ngày mai tớ giúp cậu dọn nhà."
Một ngày tâm trạng tốt lại bị con chó này phá hủy.
Lớn lên không đẹp, tưởng tượng thì đẹp vô cùng.
Cũng không biết bản thân có xứng đáng hay không, lại nghe không hiểu tiếng người.
An Mạc Tuyết lao tới tung một cú đá khiến cậu ta ngã lăn ra đất, tiếp đó lại đá thêm hai cú nữa. Thừa lúc cậu ta chưa kịp phản ứng, cô vội vàng bỏ chạy.
Chạy một mạch về khu nhà ở mới đi chậm lại.
Nguyên chủ trước đây ở trường học luôn luôn ngoan hiền, yên tĩnh. Vương Phú Quý không ngờ cô lại đối xử với mình như vậy.
Ai mà ngờ được chứ! Con người ấy đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Trong thư mẹ nguyên chủ lo lắng không phải là thừa. Một cô gái mới lớn, sở hữu một khối tài sản kếch xù như vậy, nếu như ai đó biết được chỉ riêng tiền mặt đã có hơn ba mươi vạn thì không thể tưởng tượng nổi hậu quả sẽ ra sao.
Đặc biệt là kiểu người thích ăn bám, vơ vét tài sản của người khác.
Nhìn một phần mà đoán được toàn bộ, xem ra cô phải suy nghĩ kỹ lưỡng về việc sau này sẽ đi về đâu, làm gì.
Bản thân mình chính là miếng thịt béo bở mà ai cũng thèm thuồng, nhòm ngó.
-
Hôm nay đã là ngày 30 tháng 6, là ngày An Mạc Tuyết dọn nhà.
An Mạc Tuyết dậy sớm, đóng gói một số đồ dùng cần thiết. Chăn đệm trên giường cô, dưới bếp, đều bày bừa bộn.
Dọn dẹp xong, ăn hai cái bánh bao và một ly sữa mạch nha thì đã là bảy giờ rưỡi.
Hai giường ngủ, hai tủ sách, bàn ăn, tủ quần áo trong phòng An Mạc Tuyết đều mượn ở bên hậu cần, do đó chỉ cần chờ hậu cần đến kiểm tra xác nhận không hư hỏng và ký tên là xong.
Đồ đạc cần di chuyển chỉ có một cái tủ quần áo và một tủ sách.
Gần tám giờ, tiếng gõ cửa vang lên. Chú Trương dẫn theo bốn người khuân vác đến, bắt đầu di chuyển đồ đạc, chỉ hơn mười phút là xong. An Mạc Tuyết cầm một xấp tiền lẻ và kẹo mứt đưa cho mỗi người để bày tỏ lòng cảm ơn, khuyên can mãi họ mới chịu nhận.
Hậu cần cũng đến kiểm tra phòng ốc và đồ đạc, xác nhận không có vấn đề gì, lập tức ký tên bàn giao.
"Vương Phú Quý, cút sang một bên, đừng làm phiền tôi về nhà. Người như cậu, mau về nhà tắm rửa rồi đi ngủ đi, nằm mơ sẽ khá nhanh đạt được nguyện vọng đấy. Cút!"
An Mạc Tuyết giơ tay đẩy cậu ta sang một bên, đi ra ngoài.
Vương Phú Quý không ngờ An Mạc Tuyết lại đối xử với mình như vậy, bị cô dễ dàng đẩy sang một bên rồi.
Thiếu niên đứng chôn chân tại chỗ, chờ An Mạc Tuyết đi xa bảy tám bước, cậu ta mới phản ứng lại được, bèn vội vã đuổi theo.
"An Mạc Tuyết, cậu nói vậy là sao? Tớ cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Sợ cậu tự ti vì là trẻ mồ côi, có người cần đã tốt lắm rồi, cậu hẳn là phải cảm kích tớ biết không. Thôi bỏ đi, tớ đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, không thèm so đo với cậu. Hai ta thương lượng một chút, ngày mai tớ giúp cậu dọn nhà."
Một ngày tâm trạng tốt lại bị con chó này phá hủy.
Lớn lên không đẹp, tưởng tượng thì đẹp vô cùng.
Cũng không biết bản thân có xứng đáng hay không, lại nghe không hiểu tiếng người.
An Mạc Tuyết lao tới tung một cú đá khiến cậu ta ngã lăn ra đất, tiếp đó lại đá thêm hai cú nữa. Thừa lúc cậu ta chưa kịp phản ứng, cô vội vàng bỏ chạy.
Chạy một mạch về khu nhà ở mới đi chậm lại.
Nguyên chủ trước đây ở trường học luôn luôn ngoan hiền, yên tĩnh. Vương Phú Quý không ngờ cô lại đối xử với mình như vậy.
Ai mà ngờ được chứ! Con người ấy đã hoàn toàn thay đổi rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong thư mẹ nguyên chủ lo lắng không phải là thừa. Một cô gái mới lớn, sở hữu một khối tài sản kếch xù như vậy, nếu như ai đó biết được chỉ riêng tiền mặt đã có hơn ba mươi vạn thì không thể tưởng tượng nổi hậu quả sẽ ra sao.
Đặc biệt là kiểu người thích ăn bám, vơ vét tài sản của người khác.
Nhìn một phần mà đoán được toàn bộ, xem ra cô phải suy nghĩ kỹ lưỡng về việc sau này sẽ đi về đâu, làm gì.
Bản thân mình chính là miếng thịt béo bở mà ai cũng thèm thuồng, nhòm ngó.
-
Hôm nay đã là ngày 30 tháng 6, là ngày An Mạc Tuyết dọn nhà.
An Mạc Tuyết dậy sớm, đóng gói một số đồ dùng cần thiết. Chăn đệm trên giường cô, dưới bếp, đều bày bừa bộn.
Dọn dẹp xong, ăn hai cái bánh bao và một ly sữa mạch nha thì đã là bảy giờ rưỡi.
Hai giường ngủ, hai tủ sách, bàn ăn, tủ quần áo trong phòng An Mạc Tuyết đều mượn ở bên hậu cần, do đó chỉ cần chờ hậu cần đến kiểm tra xác nhận không hư hỏng và ký tên là xong.
Đồ đạc cần di chuyển chỉ có một cái tủ quần áo và một tủ sách.
Gần tám giờ, tiếng gõ cửa vang lên. Chú Trương dẫn theo bốn người khuân vác đến, bắt đầu di chuyển đồ đạc, chỉ hơn mười phút là xong. An Mạc Tuyết cầm một xấp tiền lẻ và kẹo mứt đưa cho mỗi người để bày tỏ lòng cảm ơn, khuyên can mãi họ mới chịu nhận.
Hậu cần cũng đến kiểm tra phòng ốc và đồ đạc, xác nhận không có vấn đề gì, lập tức ký tên bàn giao.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro