[Thập Niên 70] Nữ Cô Nhi Trọng Sinh Có Chút Tiền
Phòng Nữ
Nga Đại
2024-11-17 15:52:11
Từ Quốc Khánh dẫn mấy người vào nhà. Trong nhà có một chiếc bàn gỗ, vài băng ghế dài, đi vào gian phòng tận cùng bên trong thấy có hai cái bếp lớn đặt ở hai phía đông tây, bên cạnh là một cái vại lớn.
Từ Quốc Khánh chỉ vào một cánh cửa phía tây, nói với ba cô gái: "Các cô ở phòng phía tây. Biết mọi người sẽ đến đây vào khoảng giữa trưa nên không khóa cửa đâu, các cô cứ đẩy cửa vào là được." Sau đó anh nhìn hai chàng trai nói: "Các cậu ở phòng phía đông." Rồi anh mở cửa phía đông bước vào, hai người kia theo sau.
An Mạc Tuyết đẩy nhẹ một cái, cửa mở ra, cô bước vào. Căn phòng khá dài, phía bắc có một chiếc giường sưởi rất lớn, trên giường có bốn người đang ngủ trưa, vẫn còn rất nhiều chỗ trống.
An Mạc Tuyết chọn một chỗ ở cạnh tủ, đây là vị trí góc giường. Trên sàn có vài cái tủ đều khóa lại, dưới cửa sổ có bốn chiếc ghế, lưng ghế treo khăn mặt, chậu rửa mặt đặt ở ngăn dưới ghế, khi cần dùng thì lấy ra đặt lên ghế, không dùng thì đặt xuống dưới để có chỗ ngồi. Thiết kế rất tiện lợi.
Giường sưởi này có thể chứa ít nhất mười người, thậm chí nhiều hơn. Căn phòng rộng khoảng ba mét.
An Mạc Tuyết dùng tay vuốt nhẹ mặt giường, thấy rất sạch sẽ. Cô đặt hành lý xuống rồi quay ra ngoài, mang thêm hai hành lý khác vào, thấy còn chỗ trống trên sàn, cô đẩy xe đạp vào một góc và khóa lại.
Lúc này, mấy người trên giường thức dậy, một người lẩm bẩm: "Giữa trưa mà cũng không để cho người ta yên, không biết làm nhẹ nhàng hơn hoặc là đợi chúng tôi dậy rồi sắp xếp sao, các cô không cần làm việc vào buổi chiều nhưng chúng tôi thì có đấy."
Người khác vội hoà giải: "Chẳng qua chỉ là trùng hợp thôi, đừng cằn nhằn nữa, mọi người phải hiểu và thông cảm cho nhau chứ."
Sau đó quay sang An Mạc Tuyết và hai chị em họ Tề nói: "Tôi tên là Trương Tú, các cô đừng để tâm nhé. Cô ấy là Vương Chiêu Đệ, không phải người xấu đâu, chẳng qua hơi thẳng thắn xíu thôi. Người để tóc húi cua bên kia tên Lưu Kiệt, còn người tết tóc đuôi sam là Mã Lệ."
Vương Chiêu Đệ bĩu môi không lên tiếng, Lưu Kiệt và Mã Lệ gật đầu chào.
Ba người đáp lại:
"Tôi là An Mạc Tuyết."
"Tôi là Tề Hà Hoa, còn đây là em gái tôi Tề Đào Hoa."
Thế là ba người mới thu xếp đồ đạc, bốn thanh niên trí thức cũ cũng tỉnh dậy.
An Mạc Tuyết vừa dọn dẹp vừa trò chuyện, chị em Tề Hà Hoa ít khi chủ động hỏi, chỉ khi được hỏi mới trả lời.
Thực ra cũng không có gì nhiều để sắp xếp, chỉ cần trải chăn màn ra, lấy chậu rửa mặt, khăn mặt và đồ dùng vệ sinh ra, lấy ấm nước ra, những cái khác thì không cần đụng đến.
An Mạc Tuyết muốn tắm rửa thay đồ nên hỏi Trương Tú: "Đồng chí Trương Tú, tôi muốn đi tắm, ở đây có chỗ không? Làm sao để tắm?"
"Có chỗ, bên này có một cái nhà tắm cạnh kho chứa đồ, dùng để tắm khi trời ấm, trời lạnh thì phải đi nhà tắm ở thị trấn. Cô đun nước lên, đổ vào chậu rồi tắm trong chậu rửa mặt. Để tôi chỉ cho cô cách làm."
"Cảm ơn đồng chí Trương Tú."
"Sau này sinh hoạt cùng nhau rồi, đừng gọi là đồng chí nữa, gọi tôi Trương Tú thôi là được."
"Được, chị Trương Tú."
Từ Quốc Khánh chỉ vào một cánh cửa phía tây, nói với ba cô gái: "Các cô ở phòng phía tây. Biết mọi người sẽ đến đây vào khoảng giữa trưa nên không khóa cửa đâu, các cô cứ đẩy cửa vào là được." Sau đó anh nhìn hai chàng trai nói: "Các cậu ở phòng phía đông." Rồi anh mở cửa phía đông bước vào, hai người kia theo sau.
An Mạc Tuyết đẩy nhẹ một cái, cửa mở ra, cô bước vào. Căn phòng khá dài, phía bắc có một chiếc giường sưởi rất lớn, trên giường có bốn người đang ngủ trưa, vẫn còn rất nhiều chỗ trống.
An Mạc Tuyết chọn một chỗ ở cạnh tủ, đây là vị trí góc giường. Trên sàn có vài cái tủ đều khóa lại, dưới cửa sổ có bốn chiếc ghế, lưng ghế treo khăn mặt, chậu rửa mặt đặt ở ngăn dưới ghế, khi cần dùng thì lấy ra đặt lên ghế, không dùng thì đặt xuống dưới để có chỗ ngồi. Thiết kế rất tiện lợi.
Giường sưởi này có thể chứa ít nhất mười người, thậm chí nhiều hơn. Căn phòng rộng khoảng ba mét.
An Mạc Tuyết dùng tay vuốt nhẹ mặt giường, thấy rất sạch sẽ. Cô đặt hành lý xuống rồi quay ra ngoài, mang thêm hai hành lý khác vào, thấy còn chỗ trống trên sàn, cô đẩy xe đạp vào một góc và khóa lại.
Lúc này, mấy người trên giường thức dậy, một người lẩm bẩm: "Giữa trưa mà cũng không để cho người ta yên, không biết làm nhẹ nhàng hơn hoặc là đợi chúng tôi dậy rồi sắp xếp sao, các cô không cần làm việc vào buổi chiều nhưng chúng tôi thì có đấy."
Người khác vội hoà giải: "Chẳng qua chỉ là trùng hợp thôi, đừng cằn nhằn nữa, mọi người phải hiểu và thông cảm cho nhau chứ."
Sau đó quay sang An Mạc Tuyết và hai chị em họ Tề nói: "Tôi tên là Trương Tú, các cô đừng để tâm nhé. Cô ấy là Vương Chiêu Đệ, không phải người xấu đâu, chẳng qua hơi thẳng thắn xíu thôi. Người để tóc húi cua bên kia tên Lưu Kiệt, còn người tết tóc đuôi sam là Mã Lệ."
Vương Chiêu Đệ bĩu môi không lên tiếng, Lưu Kiệt và Mã Lệ gật đầu chào.
Ba người đáp lại:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi là An Mạc Tuyết."
"Tôi là Tề Hà Hoa, còn đây là em gái tôi Tề Đào Hoa."
Thế là ba người mới thu xếp đồ đạc, bốn thanh niên trí thức cũ cũng tỉnh dậy.
An Mạc Tuyết vừa dọn dẹp vừa trò chuyện, chị em Tề Hà Hoa ít khi chủ động hỏi, chỉ khi được hỏi mới trả lời.
Thực ra cũng không có gì nhiều để sắp xếp, chỉ cần trải chăn màn ra, lấy chậu rửa mặt, khăn mặt và đồ dùng vệ sinh ra, lấy ấm nước ra, những cái khác thì không cần đụng đến.
An Mạc Tuyết muốn tắm rửa thay đồ nên hỏi Trương Tú: "Đồng chí Trương Tú, tôi muốn đi tắm, ở đây có chỗ không? Làm sao để tắm?"
"Có chỗ, bên này có một cái nhà tắm cạnh kho chứa đồ, dùng để tắm khi trời ấm, trời lạnh thì phải đi nhà tắm ở thị trấn. Cô đun nước lên, đổ vào chậu rồi tắm trong chậu rửa mặt. Để tôi chỉ cho cô cách làm."
"Cảm ơn đồng chí Trương Tú."
"Sau này sinh hoạt cùng nhau rồi, đừng gọi là đồng chí nữa, gọi tôi Trương Tú thôi là được."
"Được, chị Trương Tú."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro