[Thập Niên 70] Nữ Cô Nhi Trọng Sinh Có Chút Tiền
Sửa Nhà
Nga Đại
2024-11-17 15:52:11
Sáng hôm sau An Mạc Tuyết đến văn phòng đại đội trả tiền mua nhà, xin nghỉ một ngày và bắt đầu sửa chữa nhà cửa.
An Mạc Tuyết mang theo một ấm nước nóng, bên trong bỏ thêm đường trắng, cầm theo một cái ly tráng men cho những người làm việc lúc nào khát thì uống nước.
Ông chú Mã bận rộn mua sắm vật liệu, mấy người làm việc đi ra đi vào. An Mạc Tuyết không biết làm gì để giúp đỡ nên tự nhìn trước nhìn sau, thầm lên kế hoạch trong lòng sau đó bắt đầu dùng cuốc xử lý đám cỏ trong sân.
Cho tới trưa thì gian nhà đã xong ngoại trừ việc lát ngói, mọi người làm việc rất nhanh chóng. Buổi chiều, An Mạc Tuyết và ông chú Mã đi đến thôn bên cạnh để mua ngói.
Đi rồi mới biết không phải ai muốn mua ngói cũng mua được liền, nếu quen biết và cần gấp thì có thể mang về nhà ngay tức thì, còn không thì phải xếp hàng chờ đến mấy ngày.
Lúc An Mạc Tuyết và ông chú Mã mua xong ngói trở về, tầng hầm đã được dọn dẹp sạch sẽ và đang được phủ đất lên trên, tường viện bị sập cũng đã được dọn sạch và xây dựng lại một phần.
Mọi người cùng nhau dỡ ngói từ xe xuống đưa lên mái, cho đến khi trời tối thì hoàn thành việc lát ngói, An Mạc Tuyết khóa cửa rồi xách theo ấm nước rời đi.
Trở lại viện thanh niên trí thức ăn tối, Trương Tú hỏi cô nghỉ một ngày để làm gì? Sao lại về muộn thế?
Cô trả lời rằng cô mua nhà và sửa nhà, mọi người mới biết cô muốn chuyển đi, ngay cả nhà ở cũng mua xong rồi.
Hồ Đông ngạc nhiên hỏi: "Chúng ta có thể chuyển đi sao? Không phải ai cũng phải ở trong viện thanh niên trí thức hả?"
An Mạc Tuyết hỏi anh ta: "Anh nghe từ đâu, nơi nào quy định?"
Hồ Đông nói: "Nếu không thì tại sao tôi không nghe nói có thanh niên trí thức chuyển đi, chỉ khi kết hôn mới chuyển đi thôi?"
An Mạc Tuyết cảm thấy không còn gì để nói: "Không chuyển cũng có thể là do thôn không còn nhà trống, hoặc người ta sợ cô đơn nên không dám sống một mình, cũng có thể do việc chuyển nhà quá tốn kém và không hợp lý, hoặc là vì những nguyên nhân khác."
Sáng sớm hôm sau, An Mạc Tuyết mang theo một chồng báo và một ấm nước lên nhà mới, cô đun nóng giường sưởi rồi mới đi làm.
Chờ cô quay lại vào buổi trưa, nhà vệ sinh và phòng tắm đã hoàn thiện, tường viện cũng được xây hơn phân nửa. Mọi người đồng lòng cho rằng công việc có thể sẽ hoàn thành sớm.
Cô lại đến nhà ông chú Mã lấy ra một chậu keo dán, nhờ họ giúp cô dán giấy báo lên tường. Mọi người đều sảng khoái đồng ý.
Kết thúc buổi làm việc, chạng vạng An Mạc Tuyết quay lại nhà mới, phòng bếp đã được lắp đặt thêm hai cái vại lớn, hai cái bình nhỏ và một cái chậu. Trên giường sưởi được trải thêm tấm chiếu mới, tường nhà cũng đã được dán báo lên.
Một số người đang trải kính vỡ trên bờ tường bao xung quanh sân, chỉ còn một chút nữa là xong. Ngay cả đất ở vườn sau cũng đã được cày xới, thậm chí còn được phân luống cho dễ trồng rau củ, những thứ không còn sử dụng nữa đã được dọn ra ngoài. Trong nhà, trong sân vườn, đâu đâu cũng được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.
Chứng kiến hết thảy mọi việc, An Mạc Tuyết cảm thấy vô cùng ấm áp. Chắc là vì thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn, hiểu chuyện và chăm chỉ nên họ không khỏi nhắc nhở cô phải chuẩn bị đủ củi để dùng qua mùa đông, ở một mình nhớ khóa cổng cửa cẩn thận.
An Mạc Tuyết mang theo một ấm nước nóng, bên trong bỏ thêm đường trắng, cầm theo một cái ly tráng men cho những người làm việc lúc nào khát thì uống nước.
Ông chú Mã bận rộn mua sắm vật liệu, mấy người làm việc đi ra đi vào. An Mạc Tuyết không biết làm gì để giúp đỡ nên tự nhìn trước nhìn sau, thầm lên kế hoạch trong lòng sau đó bắt đầu dùng cuốc xử lý đám cỏ trong sân.
Cho tới trưa thì gian nhà đã xong ngoại trừ việc lát ngói, mọi người làm việc rất nhanh chóng. Buổi chiều, An Mạc Tuyết và ông chú Mã đi đến thôn bên cạnh để mua ngói.
Đi rồi mới biết không phải ai muốn mua ngói cũng mua được liền, nếu quen biết và cần gấp thì có thể mang về nhà ngay tức thì, còn không thì phải xếp hàng chờ đến mấy ngày.
Lúc An Mạc Tuyết và ông chú Mã mua xong ngói trở về, tầng hầm đã được dọn dẹp sạch sẽ và đang được phủ đất lên trên, tường viện bị sập cũng đã được dọn sạch và xây dựng lại một phần.
Mọi người cùng nhau dỡ ngói từ xe xuống đưa lên mái, cho đến khi trời tối thì hoàn thành việc lát ngói, An Mạc Tuyết khóa cửa rồi xách theo ấm nước rời đi.
Trở lại viện thanh niên trí thức ăn tối, Trương Tú hỏi cô nghỉ một ngày để làm gì? Sao lại về muộn thế?
Cô trả lời rằng cô mua nhà và sửa nhà, mọi người mới biết cô muốn chuyển đi, ngay cả nhà ở cũng mua xong rồi.
Hồ Đông ngạc nhiên hỏi: "Chúng ta có thể chuyển đi sao? Không phải ai cũng phải ở trong viện thanh niên trí thức hả?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An Mạc Tuyết hỏi anh ta: "Anh nghe từ đâu, nơi nào quy định?"
Hồ Đông nói: "Nếu không thì tại sao tôi không nghe nói có thanh niên trí thức chuyển đi, chỉ khi kết hôn mới chuyển đi thôi?"
An Mạc Tuyết cảm thấy không còn gì để nói: "Không chuyển cũng có thể là do thôn không còn nhà trống, hoặc người ta sợ cô đơn nên không dám sống một mình, cũng có thể do việc chuyển nhà quá tốn kém và không hợp lý, hoặc là vì những nguyên nhân khác."
Sáng sớm hôm sau, An Mạc Tuyết mang theo một chồng báo và một ấm nước lên nhà mới, cô đun nóng giường sưởi rồi mới đi làm.
Chờ cô quay lại vào buổi trưa, nhà vệ sinh và phòng tắm đã hoàn thiện, tường viện cũng được xây hơn phân nửa. Mọi người đồng lòng cho rằng công việc có thể sẽ hoàn thành sớm.
Cô lại đến nhà ông chú Mã lấy ra một chậu keo dán, nhờ họ giúp cô dán giấy báo lên tường. Mọi người đều sảng khoái đồng ý.
Kết thúc buổi làm việc, chạng vạng An Mạc Tuyết quay lại nhà mới, phòng bếp đã được lắp đặt thêm hai cái vại lớn, hai cái bình nhỏ và một cái chậu. Trên giường sưởi được trải thêm tấm chiếu mới, tường nhà cũng đã được dán báo lên.
Một số người đang trải kính vỡ trên bờ tường bao xung quanh sân, chỉ còn một chút nữa là xong. Ngay cả đất ở vườn sau cũng đã được cày xới, thậm chí còn được phân luống cho dễ trồng rau củ, những thứ không còn sử dụng nữa đã được dọn ra ngoài. Trong nhà, trong sân vườn, đâu đâu cũng được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.
Chứng kiến hết thảy mọi việc, An Mạc Tuyết cảm thấy vô cùng ấm áp. Chắc là vì thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn, hiểu chuyện và chăm chỉ nên họ không khỏi nhắc nhở cô phải chuẩn bị đủ củi để dùng qua mùa đông, ở một mình nhớ khóa cổng cửa cẩn thận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro