[Thập Niên 70] Nữ Cô Nhi Trọng Sinh Có Chút Tiền

Thư Của Cha Mẹ...

Nga Đại

2024-11-17 15:52:11

Đọc xong lá thư đầu tiên, An Mạc Tuyết mở lá thư thứ hai, đây là thư mẹ viết:

"Con gái ngoan, mẹ rất tiếc, không thể nhìn thấy con lập gia đình, sinh con đẻ cái. Con đường sau này, mẹ không thể đồng hành cùng con.

Nếu nhớ mẹ mà con không ngủ được, thì mẹ cho phép con nghĩ về những câu chuyện cổ tích mẹ từng kể con nghe trước khi đi ngủ thời còn thơ bé, nhưng đừng lâu quá con nhé, mẹ sẽ lo lắng lắm.

Trời lạnh rồi, con nhớ mặc thêm áo. Những ngày "đèn đỏ", nếu con đau bụng, hãy pha trà ích mẫu uống con à, nó có sẵn trong tủ bếp đấy, tốt nhất là đun nước sôi vài phút rồi pha chút trà vào. Đừng vì mình còn trẻ mà coi thường sức khỏe, bình thường con không được uống nước lạnh đâu, nhất định phải đun sôi nhé.

Nếu như áo bông, quần bông không còn ấm nữa, con không biết may vá thì cũng đừng tiết kiệm, hãy nhờ ai đó giúp đỡ. Những gì con không tự học được thì cũng đừng làm khó bản thân.

Trước 20 tuổi không được kết hôn, con còn quá nhỏ, mẹ sợ con bị kẻ xấu lừa gạt. Mật ngọt đều được tạo thành từ những lời hay ý đẹp. Muốn biết một người đối xử với con bằng cả trái tim hay giả dối, hãy nhìn vào những gì họ làm, đừng nghe những gì họ nói.

Hãy tìm một người con thích, người đó cũng thích con, rồi kết hôn sinh con, sống thật hạnh phúc. Nhất định phải mạnh mẽ con nhé, mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn. Hãy yêu thương bản thân mình nữa, mẹ tin tưởng con."

An Mạc Tuyết đọc thư xong, suy nghĩ lại một hồi, không phát hiện ra điều gì. Tuy nhiên, lại có thêm một đống nghi vấn.

Đến bên giường, cô nằm bò xuống gầm giường, tìm thấy một ngăn bí mật ở chỗ đầu giường và chân giường, mở ngăn theo cách ba dạy, lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ.

Mang lên giường, lại suy nghĩ một hồi, nhẹ nhàng nhấn vào hộp vài cái.

"Cạch", hộp mở, cô lấy hết đồ bên trong ra: một quyển sổ hộ khẩu, một quyển sổ đỏ, một quyển sổ tiết kiệm, mở ra xem, ồ ồ ồ, hai vạn ba nghìn đồng, viết tên nguyên chủ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vậy là không lo lắng mình trở thành người nghèo nữa.

Bỏ hết đồ vào hộp lớn, cô cất hộp vào tủ đầu giường trong phòng ngủ không gian, vừa định dọn dẹp giường thì có tiếng gõ cửa.

Ra ngoài mở cửa thì thấy chú Trương bên cạnh, chú là chính ủy viên của đoàn độc lập nơi ba đóng quân.

Chưa kịp nói gì thì nghe chú Trương nói: "Mạc Tuyết, ăn cơm chưa? Cháu đã khỏe hơn chưa? Chưa ăn thì sang nhà chú đi, dì của cháu đã chuẩn bị phần cơm cho cháu rồi."

Mấy ngày nay, hễ có thời gian là chú Trương lại gọi Mạc Tuyết đến nhà ăn cơm, nhưng lần nào Mạc Tuyết cũng lấy đủ lý do từ chối, không lần nào đến cả.

"Cảm ơn chú Trương, cháu vừa ăn xong rồi, không đến nhà chú nữa đâu ạ. Cháu ngủ cả buổi chiều, bây giờ đã khỏe hơn nhiều rồi."

"Chú tìm cháu có hai việc. Thứ nhất là chuyện chuyển nhà. Tổ chức đã quyết định thuê nhà cho cháu, căn nhà này chỉ ở được đến cuối tháng thôi. Thứ hai là chuyện tiền trợ cấp cho thân nhân liệt sĩ, sáng mai cháu mang theo sổ hộ khẩu cùng chú đi nhận."

"Vâng ạ, cháu biết rồi. Cảm ơn chú Trương."

"Được, vậy sáng mai gặp lại nhé."

An Mạc Tuyết đóng cửa, quay lại phòng ngủ bắt đầu dọn dẹp đồ đạc của nguyên chủ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 70] Nữ Cô Nhi Trọng Sinh Có Chút Tiền

Số ký tự: 0