Chương 30 - Có Thể Làm Theo Kinh Nghiệm Thành Công Của Con 3
Anh Hùng Cứu Mỹ...
Lạc Thuỷ Già Nam
2024-08-10 13:37:23
Vốn Dương Quân Tô còn định làm người tốt đến cùng, đi với cậu bé vào đồn công an thì lại vừa hay nghe thấy cha mẹ người ta đến. Thôi bỏ đi, cô cũng có thể yên tâm rời đi rồi. Dù sao thì cô cũng đi ra ngoài để mua quần áo.
Dương Quân Tô vẫy tay rồi tiêu sái xoay người rời đi, cậu bé vừa chuyển tầm mắt liền không tìm thấy người ở đâu nữa. Cậu lo lắng chen tới chen lui trong đám đông, hỏi ra mới biết người ở đây không ai biết chị gái vừa rồi rời đi là ai cả.
Cậu bé không khỏi buồn bã nghĩ: Tại sao mình lại ngu ngốc thế chứ? Ngay cả tên của chị gái mà mình cũng không biết.
Dương Quân Tô nhanh chóng chen ra ngoài vòng vây, tìm được Dương Đình Đình. Hai người cùng nhau đi về phía cung tiêu xã.
Cung tiêu xã có một số quần áo may sẵn không cần phiếu vải, tất nhiên giá cả sẽ đắt hơn chút đỉnh. Quần áo may sẵn chỉ có vài loại, sẽ không có nhiều sự lựa chọn.
Dương Quân Tô đã mua cho mình một chiếc áo sơ mi kẻ sọc đỏ, một chiếc quần đen, một đôi giày da và một đôi giày vải quân đội. Sau đó cô lại mua cho Dương Đình Đình một chiếc váy hoa hồng nền trắng khiến cho cô ấy vui muốn chết. Cô ấy đã lớn thế này rồi nhưng vẫn rất ít khi mua quần áo mới, toàn là mặc đồ của các chị gái để lại. Cái váy đã mua không phù hợp với đôi giày trên chân cô ấy, Dương Quân Tô lại mua thêm cho cô ấy một đôi giày da đen khác.
Dương Đình Đình vừa phấn khích vừa sợ hãi: "Chị, có phải chị mua nhiều quá rồi không? Lúc về chắc chắn mẹ sẽ bị mắng đấy."
Dương Quân Tô không thèm để ý nói: "Không nhiều lắm đâu, bà ấy cũng không dám mắng."
Cô còn mua cho Hồng Ngọc Hồng Đậu một chiếc áo khoác màu đỏ tươi.
Sau khi mua quần áo, cô mua thêm một lọ kem dưỡng da và năm chai dầu ngao, bốn chị em và mẹ cô mỗi người một chai. Ngoài ra cô còn một cuốn sổ và bút chì. Dương Đình Đình nhìn đến tặc lưỡi, chị ba tiêu tiền thật sự quá hào phóng.
Như thế còn chưa đủ, Dương Quân Tô lại mua thêm hai lạng thịt, thịt này không cần phiếu thịt. Gặp một ông lão bán tôm sông, cô mua hết một đồng một túi. Gặp phải người bán dưa, cô lại mua tiếp tròn một túi khác. Với việc chi tiêu như vậy, số tiền tiết kiệm trong tay cô đã hết một nửa. Dương Quân Tô cũng không lo lắng gì, dù sao cô cũng đi làm, một tháng sau là có thể nhận được tiền lương, sau này cô cũng không còn việc gì để tiêu tiền nữa.
Hai chị em lớn túi nhỏ trở về, vẻ mặt Dương Đình Đình rất hứng khởi. Khi chen chúc nhau trên xe buýt, cô ấy vẫn luôn nắm chặt túi xách, sợ bị người ta trộm chiếc váy bên trong.
Dương Quân Tô thấy vậy thì buồn cười, đúng lúc này, Dương Đình Đình thần thần bí bí nói nhỏ: "Chị ba, em vừa mới thấy chị hai và một đồng chí nam vào rạp chiếu phim."
Dương Quân Tô không cảm thấy kinh ngạc: "Chị hai đã hơn hai mươi tuổi rồi, có đối tượng cũng rất bình thường."
Nửa tiếng sau, hai người xách đồ xuống xe.
Nơi này cách trường mẫu giáo không xa, Dương Đình Đình nói: "Chị ba, chúng ta có đi thăm chị cả không?"
"Cũng được. Vừa lúc có thể đưa đồ cho chị ấy luôn."
Hai người rẽ vào trường mẫu giáo.
Còn chưa tới cổng trường mẫu giáo thì bọn họ đã nhìn thấy một đám người đang vây quanh bãi đất trống trước cổng trường.
Bây giờ Dương Đình Đình đã bắt đầu sợ hãi, cô ấy rụt rè nói: "Không phải lại có người cãi nhau chứ? Sao chúng ta luôn gặp phải mấy chuyện như thế này vậy?"
Trong lòng Dương Quân Tô có dự cảm chẳng lành, cô cảm thấy chuyện cãi nhau lần này có thể có liên quan đến chị cả của cô.
Cô đặt đồ xuống đất, nói với Dương Đình Đình: "Em cứ ở đây trông đồ đi, chị đến đó xem thử."
Dương Quân Tô vẫy tay rồi tiêu sái xoay người rời đi, cậu bé vừa chuyển tầm mắt liền không tìm thấy người ở đâu nữa. Cậu lo lắng chen tới chen lui trong đám đông, hỏi ra mới biết người ở đây không ai biết chị gái vừa rồi rời đi là ai cả.
Cậu bé không khỏi buồn bã nghĩ: Tại sao mình lại ngu ngốc thế chứ? Ngay cả tên của chị gái mà mình cũng không biết.
Dương Quân Tô nhanh chóng chen ra ngoài vòng vây, tìm được Dương Đình Đình. Hai người cùng nhau đi về phía cung tiêu xã.
Cung tiêu xã có một số quần áo may sẵn không cần phiếu vải, tất nhiên giá cả sẽ đắt hơn chút đỉnh. Quần áo may sẵn chỉ có vài loại, sẽ không có nhiều sự lựa chọn.
Dương Quân Tô đã mua cho mình một chiếc áo sơ mi kẻ sọc đỏ, một chiếc quần đen, một đôi giày da và một đôi giày vải quân đội. Sau đó cô lại mua cho Dương Đình Đình một chiếc váy hoa hồng nền trắng khiến cho cô ấy vui muốn chết. Cô ấy đã lớn thế này rồi nhưng vẫn rất ít khi mua quần áo mới, toàn là mặc đồ của các chị gái để lại. Cái váy đã mua không phù hợp với đôi giày trên chân cô ấy, Dương Quân Tô lại mua thêm cho cô ấy một đôi giày da đen khác.
Dương Đình Đình vừa phấn khích vừa sợ hãi: "Chị, có phải chị mua nhiều quá rồi không? Lúc về chắc chắn mẹ sẽ bị mắng đấy."
Dương Quân Tô không thèm để ý nói: "Không nhiều lắm đâu, bà ấy cũng không dám mắng."
Cô còn mua cho Hồng Ngọc Hồng Đậu một chiếc áo khoác màu đỏ tươi.
Sau khi mua quần áo, cô mua thêm một lọ kem dưỡng da và năm chai dầu ngao, bốn chị em và mẹ cô mỗi người một chai. Ngoài ra cô còn một cuốn sổ và bút chì. Dương Đình Đình nhìn đến tặc lưỡi, chị ba tiêu tiền thật sự quá hào phóng.
Như thế còn chưa đủ, Dương Quân Tô lại mua thêm hai lạng thịt, thịt này không cần phiếu thịt. Gặp một ông lão bán tôm sông, cô mua hết một đồng một túi. Gặp phải người bán dưa, cô lại mua tiếp tròn một túi khác. Với việc chi tiêu như vậy, số tiền tiết kiệm trong tay cô đã hết một nửa. Dương Quân Tô cũng không lo lắng gì, dù sao cô cũng đi làm, một tháng sau là có thể nhận được tiền lương, sau này cô cũng không còn việc gì để tiêu tiền nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai chị em lớn túi nhỏ trở về, vẻ mặt Dương Đình Đình rất hứng khởi. Khi chen chúc nhau trên xe buýt, cô ấy vẫn luôn nắm chặt túi xách, sợ bị người ta trộm chiếc váy bên trong.
Dương Quân Tô thấy vậy thì buồn cười, đúng lúc này, Dương Đình Đình thần thần bí bí nói nhỏ: "Chị ba, em vừa mới thấy chị hai và một đồng chí nam vào rạp chiếu phim."
Dương Quân Tô không cảm thấy kinh ngạc: "Chị hai đã hơn hai mươi tuổi rồi, có đối tượng cũng rất bình thường."
Nửa tiếng sau, hai người xách đồ xuống xe.
Nơi này cách trường mẫu giáo không xa, Dương Đình Đình nói: "Chị ba, chúng ta có đi thăm chị cả không?"
"Cũng được. Vừa lúc có thể đưa đồ cho chị ấy luôn."
Hai người rẽ vào trường mẫu giáo.
Còn chưa tới cổng trường mẫu giáo thì bọn họ đã nhìn thấy một đám người đang vây quanh bãi đất trống trước cổng trường.
Bây giờ Dương Đình Đình đã bắt đầu sợ hãi, cô ấy rụt rè nói: "Không phải lại có người cãi nhau chứ? Sao chúng ta luôn gặp phải mấy chuyện như thế này vậy?"
Trong lòng Dương Quân Tô có dự cảm chẳng lành, cô cảm thấy chuyện cãi nhau lần này có thể có liên quan đến chị cả của cô.
Cô đặt đồ xuống đất, nói với Dương Đình Đình: "Em cứ ở đây trông đồ đi, chị đến đó xem thử."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro