Chương 30 - Có Thể Làm Theo Kinh Nghiệm Thành Công Của Con 3
Có Thể Làm Theo...
Lạc Thuỷ Già Nam
2024-08-10 13:37:23
Dương Quân Tô nở nụ cười, cô cũng không trúng chiêu này: "Mẹ, con là con gái ruột của mẹ, tiền trong tay con và tiền trong tay mẹi khác nhau ở chỗ nào? Lại nói, con người mẹ chưa từng cầm số tiền lớn, lại không chịu được dụ dỗ và hăm dọa, 70 đồng kia của mẹ có thể giữ chắc cũng đã không tệ rồi. Mẹ đừng nhớ thương tiền trong tay con. Tiền này là con tự mình đòi được, mẹ không bỏ một chút công sức nào, không duyên cớ được 70 còn có cái gì không vừa lòng?"
Diệp Hương Vân vẫn dây dưa không bỏ, "Tiểu Tô, con cũng không thể vô lương tâm giống cha con như thế, mẹ nuôi dưỡng con lớn lên, cho đến bây giờ không thấy con báo hiếu, tiền của cha con, con đưa cho mẹ được không?"
Dương Quân Tô: Ồ, đây là muốn lấy đạo đức ra cuỗm tiền của cô đây mà. Ngại quá, con người cô gần như không có đạo đức, ai cũng không cuỗm được.
Dương Quân Tô hắng giọng, nghiêm túc nói: "Mẹ, mẹ nói như vậy cũng không hay. Mẹ sinh con nuôi con là bởi vì tình thương vĩ đại của mẹ, nói về báo đáp là hành vi bất lương của cha mẹ các nước tư bản chủ nghĩa phương tây rồi, mẹ cũng không thể học theo bọn họ. Tiền của cha con thì thế nào? Tiền của cha con cho con gái ông dùng không phải là việc đương nhiên sao?"
Diệp Hương Vân: "..."
Diệp Hương Vân tranh luận không bằng con gái, chỉ có thể một lần lại một lần thuật lại câu nói cổ lỗ sĩ kia: "Con nói như vậy không đúng, con gái nhà ai không báo đáp cha mẹ? Bằng không làm cha mẹ cực khổ nuôi các con làm gì? Làm con gái thì nên nghe lời của cha mẹ, sao có thể nói một câu trả treo một câu, chị cả con từ trước tới giờ chưa từng trả treo như thế."
Dương Quân Tô càng ngày càng không có kiên nhẫn, liếc mắt: "Cho nên, chị cả bị mấy người lừa, gả cho cái thứ như vậy? Mẹ còn muốn lừa con?"
Diệp Hương Vân chán nản: "Ban đầu ai có thể biết nhà họ Vương là thứ không ra gì như vậy."
Bà còn tiếp tục nói dông dài: "Ngô Mẫn nhà lão Ngô, Ngưu Tiểu Linh nhà lão Ngưu, người ta đều nộp tiền lương lại còn nghe lời."
Dương Quân Tô cười lạnh nói: "Ngô Mẫn mẹ cậu ta có bản lĩnh, tính tính tốt, thím Ngưu biết bao che cho con cái nhất, xin hỏi, đồng chí Diệp, mẹ có thể làm gì? Mẹ đã làm gì? Lúc chị em chúng con bị cha đánh chửi, mẹ dám lên tiếng không? Mấy người chúng con bị trẻ con bên ngoài bắt nạt, mẹ dám lấy lại công bằng cho chúng con không? Chúng con bị ông nội bà nội bạc đãi, mẹ dám lên tiếng không? Mẹ không có, một lần cũng không."
Diệp Hương Vân tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, lúng túng mấy lần, nhịn không được lớn tiếng hét lên: "Sao hả, con còn ghét bỏ mẹ con hả? Tục ngữ nói, con không chê mẹ xấu, chó không chê chủ nghèo."
Dương Quân Tô đối chọi gay gắt: "Hổ dữ không ăn thịt con, ác lang còn biết bảo vệ con nhỏ, chồn còn cảm thấy con mình thơm."
Tiếng Trung Quốc có một chỗ tốt, chính là bạn nói thế nào cũng được.
Diệp Hương Vân bị nghẹn họng, không đáp lại được.
Dương Quân Tô lười tiếp tục tranh luận, quay người vào nhà.
Cô vừa vào nhà liền bắt đầu lục lọi xem mình có quần áo gì.
Kết quả phát hiện nguyên chủ thật là thảm, quần áo của cô ấy đều là quần áo cũ của chị cả và chị hai để lại, nhưng cô ấy lại là người cao nhất trong bốn chị em nên mặc luôn ngắn một đoạn.
Dương Quân Tô cũng không phải người sẽ để bản thân chịu thiệt, trực tiếp quyết định thay mới toàn bộ.
Mua vải quá phiền phức, hơn nữa thời gian quá dài, dứt khoát mua đồ may sẵn luôn. Niên đại này mua quần áo hình như còn cần phiếu vải nữa.
Nghĩ tới đây, cô lao ra nói: "Mẹ, mẹ đưa số phiếu vải trong nhà cho con."
Diệp Hương Vân cảnh giác hỏi: "Con cần phiếu vải làm gì?"
"Mua quần áo."
"Không phải con có rất nhiều quần áo sao?"
Dương Quân Tô không nói nhảm với bà: "Con đã cao lớn, mặc không được. Nếu mẹ không đưa phiếu vải thì con sẽ cầm tiền đi tìm người khác mua phiếu vải với giá cao."
Diệp Hương Vân đau lòng "shh" một tiếng.
Bà đổi thái độ, mềm mại nói: "Một đứa nhỏ như con không biết mua đồ, cẩn thận bị người ta lừa, con đưa tiền cho mẹ, mẹ mua vải may quần áo cho con."
"Không cần. Con không tin ánh mắt của mẹ."
Diệp Hương Vân lề mề nửa ngày, rốt cục vẫn cho Dương Quân Tô phiếu vải hai thước, bà liên miên lải nhải nói: "Phiếu vải này con dùng tiết kiệm một chút, vốn là dự định ăn tết sẽ kéo vải may quần áo cho cha con, ông ấy là đàn ông ở bên ngoài, phải ăn mặc ngăn nắp chút mới có mặt mũi."
Dương Quân Tô khịt mũi coi thường: "Con người không ra gì thì có ăn mặc ngăn nắp cũng vẫn không ra gì. Về sau mặt mũi cái nhà này có con chống đỡ. Cha con không xứng."
Diệp Hương Vân vẫn dây dưa không bỏ, "Tiểu Tô, con cũng không thể vô lương tâm giống cha con như thế, mẹ nuôi dưỡng con lớn lên, cho đến bây giờ không thấy con báo hiếu, tiền của cha con, con đưa cho mẹ được không?"
Dương Quân Tô: Ồ, đây là muốn lấy đạo đức ra cuỗm tiền của cô đây mà. Ngại quá, con người cô gần như không có đạo đức, ai cũng không cuỗm được.
Dương Quân Tô hắng giọng, nghiêm túc nói: "Mẹ, mẹ nói như vậy cũng không hay. Mẹ sinh con nuôi con là bởi vì tình thương vĩ đại của mẹ, nói về báo đáp là hành vi bất lương của cha mẹ các nước tư bản chủ nghĩa phương tây rồi, mẹ cũng không thể học theo bọn họ. Tiền của cha con thì thế nào? Tiền của cha con cho con gái ông dùng không phải là việc đương nhiên sao?"
Diệp Hương Vân: "..."
Diệp Hương Vân tranh luận không bằng con gái, chỉ có thể một lần lại một lần thuật lại câu nói cổ lỗ sĩ kia: "Con nói như vậy không đúng, con gái nhà ai không báo đáp cha mẹ? Bằng không làm cha mẹ cực khổ nuôi các con làm gì? Làm con gái thì nên nghe lời của cha mẹ, sao có thể nói một câu trả treo một câu, chị cả con từ trước tới giờ chưa từng trả treo như thế."
Dương Quân Tô càng ngày càng không có kiên nhẫn, liếc mắt: "Cho nên, chị cả bị mấy người lừa, gả cho cái thứ như vậy? Mẹ còn muốn lừa con?"
Diệp Hương Vân chán nản: "Ban đầu ai có thể biết nhà họ Vương là thứ không ra gì như vậy."
Bà còn tiếp tục nói dông dài: "Ngô Mẫn nhà lão Ngô, Ngưu Tiểu Linh nhà lão Ngưu, người ta đều nộp tiền lương lại còn nghe lời."
Dương Quân Tô cười lạnh nói: "Ngô Mẫn mẹ cậu ta có bản lĩnh, tính tính tốt, thím Ngưu biết bao che cho con cái nhất, xin hỏi, đồng chí Diệp, mẹ có thể làm gì? Mẹ đã làm gì? Lúc chị em chúng con bị cha đánh chửi, mẹ dám lên tiếng không? Mấy người chúng con bị trẻ con bên ngoài bắt nạt, mẹ dám lấy lại công bằng cho chúng con không? Chúng con bị ông nội bà nội bạc đãi, mẹ dám lên tiếng không? Mẹ không có, một lần cũng không."
Diệp Hương Vân tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, lúng túng mấy lần, nhịn không được lớn tiếng hét lên: "Sao hả, con còn ghét bỏ mẹ con hả? Tục ngữ nói, con không chê mẹ xấu, chó không chê chủ nghèo."
Dương Quân Tô đối chọi gay gắt: "Hổ dữ không ăn thịt con, ác lang còn biết bảo vệ con nhỏ, chồn còn cảm thấy con mình thơm."
Tiếng Trung Quốc có một chỗ tốt, chính là bạn nói thế nào cũng được.
Diệp Hương Vân bị nghẹn họng, không đáp lại được.
Dương Quân Tô lười tiếp tục tranh luận, quay người vào nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô vừa vào nhà liền bắt đầu lục lọi xem mình có quần áo gì.
Kết quả phát hiện nguyên chủ thật là thảm, quần áo của cô ấy đều là quần áo cũ của chị cả và chị hai để lại, nhưng cô ấy lại là người cao nhất trong bốn chị em nên mặc luôn ngắn một đoạn.
Dương Quân Tô cũng không phải người sẽ để bản thân chịu thiệt, trực tiếp quyết định thay mới toàn bộ.
Mua vải quá phiền phức, hơn nữa thời gian quá dài, dứt khoát mua đồ may sẵn luôn. Niên đại này mua quần áo hình như còn cần phiếu vải nữa.
Nghĩ tới đây, cô lao ra nói: "Mẹ, mẹ đưa số phiếu vải trong nhà cho con."
Diệp Hương Vân cảnh giác hỏi: "Con cần phiếu vải làm gì?"
"Mua quần áo."
"Không phải con có rất nhiều quần áo sao?"
Dương Quân Tô không nói nhảm với bà: "Con đã cao lớn, mặc không được. Nếu mẹ không đưa phiếu vải thì con sẽ cầm tiền đi tìm người khác mua phiếu vải với giá cao."
Diệp Hương Vân đau lòng "shh" một tiếng.
Bà đổi thái độ, mềm mại nói: "Một đứa nhỏ như con không biết mua đồ, cẩn thận bị người ta lừa, con đưa tiền cho mẹ, mẹ mua vải may quần áo cho con."
"Không cần. Con không tin ánh mắt của mẹ."
Diệp Hương Vân lề mề nửa ngày, rốt cục vẫn cho Dương Quân Tô phiếu vải hai thước, bà liên miên lải nhải nói: "Phiếu vải này con dùng tiết kiệm một chút, vốn là dự định ăn tết sẽ kéo vải may quần áo cho cha con, ông ấy là đàn ông ở bên ngoài, phải ăn mặc ngăn nắp chút mới có mặt mũi."
Dương Quân Tô khịt mũi coi thường: "Con người không ra gì thì có ăn mặc ngăn nắp cũng vẫn không ra gì. Về sau mặt mũi cái nhà này có con chống đỡ. Cha con không xứng."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro