Chương 30 - Có Thể Làm Theo Kinh Nghiệm Thành Công Của Con 3
Cực Phẩm Bại Lu...
Lạc Thuỷ Già Nam
2024-08-10 13:37:23
Dương Quân Tô nghĩ mình còn mua cả đồ ăn vặt và thịt. Vốn cô định mang về nhà nhưng vừa nghĩ đến tính tình của cha mẹ mình, lại nghĩ tới bình thường mấy người này cũng giúp đỡ chị cả rất nhiều, vì thế cô nói: "Để bữa cơm này em mời nhé. Nghe chị em nói, bình thường mọi người giúp chị ấy không ít. Gia đình chúng em cảm ơn mọi người rất nhiều. Đúng lúc em vừa mua thịt, bây giờ lấy ra làm, chúng ta ăn với nhau."
Ba người vội vàng xua tay từ chối: "Em cứ mang thịt này về nhà đi, để ăn một bữa thịt cũng khó khăn lắm. Bọn chị sẽ mời em."
Dương Quân Tô kiên quyết muốn mời, cuối cùng mọi người quyết định lấy hết đồ ăn ngon ra, tổ chức một bữa tiệc liên hoan.
Dương Chiêu Đệ và Chu Linh làm đầu bếp chính, những người khác hỗ trợ làm việc vặt.
Dương Quân Tô lại lấy quần áo mua cho hai cháu gái ra, hai đứa nhỏ vô cùng phấn khích, một người một bên ôm Dương Quân Tô hôn hôn cọ cọ không ngừng.
Một tiếng sau, bữa trưa muộn này mới bắt đầu.
Bữa ăn hôm nay rất phong phú: thịt hầm bắp cải, đậu băm, đậu phụ kho tàu, còn có thêm một số món chay, món chính là bánh kếp mì trắng và một món canh.
Dương Quân Tô vừa ăn vừa khen: "Chị cả, chị Chu, tài nấu nướng của hai người thật tuyệt vời. Em đã rồi chưa được ăn món nào ngon thế này."
Chu Linh khiêm tốn nói: "Chị cũng bình thường thôi mà, hôm nay do chị Dương làm đầu bếp chính."
Trên bàn không có rượu, Dương Quân Tô lập tức lấy canh thay rượu, kính ba người một chén: "Chị Chu, chị Hồ, Tiểu Điền, em lấy canh thay rượu kính mọi người một chén, cảm ơn mọi người đã quan tâm và giúp đỡ người chị gái này của em. Có thể gặp được đồng nghiệp tốt như các chị là vinh dự của chị em, cũng là vinh dự của gia đình chúng em."
Lời này của Dương Quân Tô khiến mọi người hơi ngượng ngùng.
Điền Viên đỏ mặt nói: "Chị Quân, chị không cần phải khách sáo như thế. Chị Dương cũng đã giúp đỡ chúng em rất nhiều. Chị ấy là một người tốt, trung thực và có năng lực, chưa bao giờ có ác ý với bất kì ai."
Hai người còn lại cũng hùa theo khen ngợi Dương Chiêu Đệ.
Dương Chiêu Đệ không uống rượu mà mặt cũng đỏ bừng. Cô ấy chưa bao giờ được khen ngợi trước mặt thế này.
Bầu không khí càng ngày càng trở nên sôi nổi, sau khi ăn xong bữa cơm này, nghiễm nhiên Dương Quân Tô đã trở thành một phần tử của các cô.
Hai đứa nhỏ cũng vui vẻ reo hò, cũng bưng chén nhỏ cạn chén với dì ba.
Sau bữa trưa thì đã là ba giờ chiều.
Dương Quân Tô và Dương Đình Đình giúp dọn dẹp nhà bếp, nói chuyện mấy câu với mọi người rồi mới tạm biệt rời đi.
Trước khi đi, hai người Chu Linh và Điền Viên lưu luyến không rời, kéo tay Dương Quân Tô nói: "Sau này khi em rảnh rỗi thì thường xuyên đến nhé. Em cứ yên tâm, mấy người bọn chị sẽ giúp đỡ chị Chiêu Đệ, không để cho cả nhà lão Vương Bát kia bắt nạt chị ấy, bọn họ tưởng người của trường mẫu giáo như bọn chị dễ đụng vào sao?"
Dương Quân Tô lại cảm ơn lần nữa, hai bên bắt đầu vẫy tay tạm biệt.
Sau khi về đến nhà, Dương Đình Đình vội vàng thu dọn qua hành lý rồi đi tìm Diệp Hương Vân đòi tiền cơm và phiếu lương thực của tuần này. Diệp Hương Vân chỉ cho phiếu lương thực chứ không đưa tiền, bà ấy liếc mắt sang nhìn Dương Quân Tô. Dương Quân Tô lườm bà ấy rồi móc một đồng tiền ra đưa cho Dương Đình Đình: "Em cầm tiêu đi."
Dương Đình Đình ngạc nhiên nói: "Nhiều thế chị, cho em mấy hào là đủ rồi."
Dương Quân Tô nói: "Còn dư thì em cất lấy, mấy người phụ nữ như chúng ta nhất định phải có tiền trong tay."
Dương Đình Đình cảm động nói: "Cảm ơn chị ba, em sẽ không tiêu xài lung tung đâu."
Dương Đình Đình xách hành lý đi xe buýt đến trường, Dương Quân Tô tiễn cô ấy một đoạn đường, trên đường còn dặn dò: "Những chuyện khác em không cần quan tâm làm gì, cứ đi học cho thật tốt, có ai bắt nạt em thì em cũng đừng sợ, cứ đánh trước đi, đánh không lại thì về nói cho chị biết."
Dương Đình Đình liên tục gật đầu: "Chị ba, chị đối xử với em thật tốt. Từ trước tới nay mẹ còn chưa từng nói với em như thế bao giờ, bà ấy cứ luôn bảo em đừng gây chuyện, gặp chuyện có thể nhịn thì cứ nhịn."
Dương Quân Tô nói: "Em đừng mẹ, nghe lời bà ấy sẽ sống không tốt đâu."
Dương Đình Đình suy nghĩ chốc lát rồi lại nói: "Chị ba, mùa hè tới em sẽ tốt nghiệp trung học cơ sở, giáo viên chúng em nói tôi có thành tích rất tốt, muốn giới thiệu em đi học trung học nhưng bà nội lại nói với cha mẹ là con gái đọc sách không có tác dụng gì, muốn em sớm đi làm để giảm bớt gánh nặng cho gia đình."
Dương Quân Tô nói: "Đừng nghe bọn họ nói nhảm làm gì, em cứ đi học trung học đi."
"Chị ba, sau này em sẽ nghe lời chị hết."
Ba người vội vàng xua tay từ chối: "Em cứ mang thịt này về nhà đi, để ăn một bữa thịt cũng khó khăn lắm. Bọn chị sẽ mời em."
Dương Quân Tô kiên quyết muốn mời, cuối cùng mọi người quyết định lấy hết đồ ăn ngon ra, tổ chức một bữa tiệc liên hoan.
Dương Chiêu Đệ và Chu Linh làm đầu bếp chính, những người khác hỗ trợ làm việc vặt.
Dương Quân Tô lại lấy quần áo mua cho hai cháu gái ra, hai đứa nhỏ vô cùng phấn khích, một người một bên ôm Dương Quân Tô hôn hôn cọ cọ không ngừng.
Một tiếng sau, bữa trưa muộn này mới bắt đầu.
Bữa ăn hôm nay rất phong phú: thịt hầm bắp cải, đậu băm, đậu phụ kho tàu, còn có thêm một số món chay, món chính là bánh kếp mì trắng và một món canh.
Dương Quân Tô vừa ăn vừa khen: "Chị cả, chị Chu, tài nấu nướng của hai người thật tuyệt vời. Em đã rồi chưa được ăn món nào ngon thế này."
Chu Linh khiêm tốn nói: "Chị cũng bình thường thôi mà, hôm nay do chị Dương làm đầu bếp chính."
Trên bàn không có rượu, Dương Quân Tô lập tức lấy canh thay rượu, kính ba người một chén: "Chị Chu, chị Hồ, Tiểu Điền, em lấy canh thay rượu kính mọi người một chén, cảm ơn mọi người đã quan tâm và giúp đỡ người chị gái này của em. Có thể gặp được đồng nghiệp tốt như các chị là vinh dự của chị em, cũng là vinh dự của gia đình chúng em."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời này của Dương Quân Tô khiến mọi người hơi ngượng ngùng.
Điền Viên đỏ mặt nói: "Chị Quân, chị không cần phải khách sáo như thế. Chị Dương cũng đã giúp đỡ chúng em rất nhiều. Chị ấy là một người tốt, trung thực và có năng lực, chưa bao giờ có ác ý với bất kì ai."
Hai người còn lại cũng hùa theo khen ngợi Dương Chiêu Đệ.
Dương Chiêu Đệ không uống rượu mà mặt cũng đỏ bừng. Cô ấy chưa bao giờ được khen ngợi trước mặt thế này.
Bầu không khí càng ngày càng trở nên sôi nổi, sau khi ăn xong bữa cơm này, nghiễm nhiên Dương Quân Tô đã trở thành một phần tử của các cô.
Hai đứa nhỏ cũng vui vẻ reo hò, cũng bưng chén nhỏ cạn chén với dì ba.
Sau bữa trưa thì đã là ba giờ chiều.
Dương Quân Tô và Dương Đình Đình giúp dọn dẹp nhà bếp, nói chuyện mấy câu với mọi người rồi mới tạm biệt rời đi.
Trước khi đi, hai người Chu Linh và Điền Viên lưu luyến không rời, kéo tay Dương Quân Tô nói: "Sau này khi em rảnh rỗi thì thường xuyên đến nhé. Em cứ yên tâm, mấy người bọn chị sẽ giúp đỡ chị Chiêu Đệ, không để cho cả nhà lão Vương Bát kia bắt nạt chị ấy, bọn họ tưởng người của trường mẫu giáo như bọn chị dễ đụng vào sao?"
Dương Quân Tô lại cảm ơn lần nữa, hai bên bắt đầu vẫy tay tạm biệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi về đến nhà, Dương Đình Đình vội vàng thu dọn qua hành lý rồi đi tìm Diệp Hương Vân đòi tiền cơm và phiếu lương thực của tuần này. Diệp Hương Vân chỉ cho phiếu lương thực chứ không đưa tiền, bà ấy liếc mắt sang nhìn Dương Quân Tô. Dương Quân Tô lườm bà ấy rồi móc một đồng tiền ra đưa cho Dương Đình Đình: "Em cầm tiêu đi."
Dương Đình Đình ngạc nhiên nói: "Nhiều thế chị, cho em mấy hào là đủ rồi."
Dương Quân Tô nói: "Còn dư thì em cất lấy, mấy người phụ nữ như chúng ta nhất định phải có tiền trong tay."
Dương Đình Đình cảm động nói: "Cảm ơn chị ba, em sẽ không tiêu xài lung tung đâu."
Dương Đình Đình xách hành lý đi xe buýt đến trường, Dương Quân Tô tiễn cô ấy một đoạn đường, trên đường còn dặn dò: "Những chuyện khác em không cần quan tâm làm gì, cứ đi học cho thật tốt, có ai bắt nạt em thì em cũng đừng sợ, cứ đánh trước đi, đánh không lại thì về nói cho chị biết."
Dương Đình Đình liên tục gật đầu: "Chị ba, chị đối xử với em thật tốt. Từ trước tới nay mẹ còn chưa từng nói với em như thế bao giờ, bà ấy cứ luôn bảo em đừng gây chuyện, gặp chuyện có thể nhịn thì cứ nhịn."
Dương Quân Tô nói: "Em đừng mẹ, nghe lời bà ấy sẽ sống không tốt đâu."
Dương Đình Đình suy nghĩ chốc lát rồi lại nói: "Chị ba, mùa hè tới em sẽ tốt nghiệp trung học cơ sở, giáo viên chúng em nói tôi có thành tích rất tốt, muốn giới thiệu em đi học trung học nhưng bà nội lại nói với cha mẹ là con gái đọc sách không có tác dụng gì, muốn em sớm đi làm để giảm bớt gánh nặng cho gia đình."
Dương Quân Tô nói: "Đừng nghe bọn họ nói nhảm làm gì, em cứ đi học trung học đi."
"Chị ba, sau này em sẽ nghe lời chị hết."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro