Chương 30 - Có Thể Làm Theo Kinh Nghiệm Thành Công Của Con 3
Miễn Là Đủ Dũng...
Lạc Thuỷ Già Nam
2024-08-10 13:37:23
Dương Quân Tô vừa dứt lời, mấy người đang ngồi trên ghế đều khiếp sợ.
Diệp Hương Vân đang cúi đầu lau nước mắt thì đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn con gái.
Dương Lợi Dân cũng sững sờ nhìn Dương Quân Tô, ông ta thoáng chốc không thể tin được.
Người tỏ thái độ rõ ràng nhất phải kể đến Cảnh Trung và Chu Hồng Liên, Chu Hồng Liên hét chói tai hỏi: "Dương Quân Tô, cháu nói cái gì cơ?"
Dương Quân Tô lạnh nhạt nói: "Cháu nói, cháu đã làm xong chuyện công việc rồi. Sau này cháu chính là một thành viên của bộ phận cơ sở hạ tầng. Hai người cũng hạnh phúc thay cháu đúng không?"
Nói xong, cô lộ vẻ phấn khích nói lớn với Dương Lợi Dân và Diệp Hương Vân: "Cha mẹ, hai người có ngạc nhiên không nào, có phải bất ngờ không?"
Cảnh Trung tức giận tới mức sắc mặt trắng bệch, ông ta chỉ vào Dương Lợi Dân, run rẩy mắng: "Thật hay cho Dương Lợi Dân ông, ông đùa tôi đấy đấy à?"
Chu Hồng Liên hét lớn: "Dương Quân Tô, nếu mày làm việc thì con trai của tao phải làm sao bây giờ?"
Giọng nói của Chu Hồng Liên vừa bén nhọn vừa chói tai, vốn mọi người đã chú ý rất kỹ chuyện của nhà họ Dương, bây giờ bà ta vừa la lên thì đã dấy lên lòng hiếu kỳ của tất cả mọi người. Có vài người còn thò đầu ra ngoài sân hóng hớt chuyện. Người tụ tập ở cửa càng lúc càng nhiều.
Dương Quân Tô ngạc nhiên nói: "Con trai thím không có việc làm thì liên quan quái gì đến cháu, liên quan quái gì đến cha cháu chứ? Chẳng lẽ con trai của thím là của cha cháu sao?"
Nói đến đây, cô quay đầu, đầy bi phẫn lại hỏi Dương Lợi Dân: "Cha nói thử xem, có phải cha thật sự làm chuyện có lỗi với mẹ con rồi không? Có phải cha thực sự có con ngoài giá thú ở bên ngoài đúng không?"
Dương Lợi Dân tức giận đến mặt già đỏ bừng, giận dữ quát: "Con câm miệng cho cha, nói hươu nói vượn cái gì đó hả?"
Dương Quân Tô lớn tiếng tự lẩm bẩm: "Vậy thì thật kỳ lạ đó. Tại sao cha lại để ý đến con trai người khác như vậy chứ, còn để ý hơn con gái ruột thịt của mình nữa, cái này không khoa học đâu."
Mọi người ngoài sân liếc nhìn nhau, đúng thật, chuyện này thật sự không khoa học.
Chẳng lẽ là…
Ánh mắt của bọn họ đã hoàn toàn thay đổi.
Cuộc đối thoại giữa Dương Quân Tô và Dương Lợi Dân hoàn toàn chọc giận hai vợ chồng Cảnh Trung và Chu Hồng Liên, hai người giống như dã thú đang nổi cơn thịnh nộ.
Cảnh Trung lớn tiếng quát lớn: "Dương Quân Tô, mày lại nói bậy cái gì thế hả, có tin tao tát cái miệng của mày không?"
Thậm chí Chu Hồng Liên còn muốn nhào tới cào Dương Quân Tô. Dương Quân Tô linh hoạt né tránh, miệng cô vẫn không tha cho người khác: "Mọi người đang làm gì vậy? Cháu chỉ là hơi thắc mắc chút thôi, hai người làm thế này thật giống như có tật giật mình đó."
Cuối cùng hai vợ chồng cũng bình tĩnh lại, không thể mặc cho sự việc phát triển nữa, nếu không thì càng tô càng đen.
Hơn nữa, bọn họ còn phải hỏi về chuyện công việc, có lẽ Dương Quân Tô đang lừa gạt bọn họ.
Hai người cũng không thèm dây dưa với Dương Quân Tô nữa mà đứng dậy đi ra ngoài. Chu Hồng Liên đi đến cửa còn quay người lại, bà ta muốn lấy quà biếu đi, dựa vào cái gì mà để cho cả nhà này chiếm lợi lộc chứ?
Dương Quân Tô lại lớn tiếng nói: "Mẹ à, con chưa từng thấy qua loại người nào như ai kia. Trước đây ăn của cha con uống cũng của cha con. Đến nhà chúng ta thì đưa qua chút đồ cho chúng ta liếc mắt nhìn thử, xong việc thì lấy đi. Thì ra tặng quà là phải tặng thế này, thật sự mở mang kiến thức đó."
"Mấy cái trái cây với kẹo sữa kia tôi đã chia cho hàng xóm hết rồi, hai người cũng đừng đòi tôi làm gì, tôi cũng không có mà trả đâu."
Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào hai vợ chồng nhà này. Con cái của bọn họ cũng đã ăn kẹo sữa rồi, chẳng lẽ thật sự muốn chúng nó nôn ra à?
Cảnh Trung cảm nhận được ánh mắt chứa đầy ẩn ý của mọi người thì túm lấy tay Chu Hồng Liên kéo bà ta đi: "Đi thôi, quên đi, đừng làm mất mặt nữa. Công việc quan trọng hơn."
Chu Hồng Liên biết nếu như bà ta thật sự đi tìm người đòi lại đồ về thì thể diện của bà ta cũng hoàn toàn xong xuôi.
Cho dù bà ta có không cam lòng đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể bỏ qua.
Chu Hồng Liên hung hăng trừng mắt nhìn Dương Quân Tô một cái rồi đi theo Cảnh Trung nhanh chóng rời khỏi nhà họ Dương.
Mọi người nhìn bóng lưng bọn họ, bàn tán sôi nổi.
Dương Lợi Dân do dự mấy lần, cuối cùng cũng chuẩn bị đuổi theo.
Dương Quân Tô đổ thêm dầu vào lửa: "Cha, cha đừng có gấp, nói không chừng đến lúc đó còn có lời đồn bậy gì lại truyền ra đấy."
Diệp Hương Vân đang cúi đầu lau nước mắt thì đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn con gái.
Dương Lợi Dân cũng sững sờ nhìn Dương Quân Tô, ông ta thoáng chốc không thể tin được.
Người tỏ thái độ rõ ràng nhất phải kể đến Cảnh Trung và Chu Hồng Liên, Chu Hồng Liên hét chói tai hỏi: "Dương Quân Tô, cháu nói cái gì cơ?"
Dương Quân Tô lạnh nhạt nói: "Cháu nói, cháu đã làm xong chuyện công việc rồi. Sau này cháu chính là một thành viên của bộ phận cơ sở hạ tầng. Hai người cũng hạnh phúc thay cháu đúng không?"
Nói xong, cô lộ vẻ phấn khích nói lớn với Dương Lợi Dân và Diệp Hương Vân: "Cha mẹ, hai người có ngạc nhiên không nào, có phải bất ngờ không?"
Cảnh Trung tức giận tới mức sắc mặt trắng bệch, ông ta chỉ vào Dương Lợi Dân, run rẩy mắng: "Thật hay cho Dương Lợi Dân ông, ông đùa tôi đấy đấy à?"
Chu Hồng Liên hét lớn: "Dương Quân Tô, nếu mày làm việc thì con trai của tao phải làm sao bây giờ?"
Giọng nói của Chu Hồng Liên vừa bén nhọn vừa chói tai, vốn mọi người đã chú ý rất kỹ chuyện của nhà họ Dương, bây giờ bà ta vừa la lên thì đã dấy lên lòng hiếu kỳ của tất cả mọi người. Có vài người còn thò đầu ra ngoài sân hóng hớt chuyện. Người tụ tập ở cửa càng lúc càng nhiều.
Dương Quân Tô ngạc nhiên nói: "Con trai thím không có việc làm thì liên quan quái gì đến cháu, liên quan quái gì đến cha cháu chứ? Chẳng lẽ con trai của thím là của cha cháu sao?"
Nói đến đây, cô quay đầu, đầy bi phẫn lại hỏi Dương Lợi Dân: "Cha nói thử xem, có phải cha thật sự làm chuyện có lỗi với mẹ con rồi không? Có phải cha thực sự có con ngoài giá thú ở bên ngoài đúng không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Lợi Dân tức giận đến mặt già đỏ bừng, giận dữ quát: "Con câm miệng cho cha, nói hươu nói vượn cái gì đó hả?"
Dương Quân Tô lớn tiếng tự lẩm bẩm: "Vậy thì thật kỳ lạ đó. Tại sao cha lại để ý đến con trai người khác như vậy chứ, còn để ý hơn con gái ruột thịt của mình nữa, cái này không khoa học đâu."
Mọi người ngoài sân liếc nhìn nhau, đúng thật, chuyện này thật sự không khoa học.
Chẳng lẽ là…
Ánh mắt của bọn họ đã hoàn toàn thay đổi.
Cuộc đối thoại giữa Dương Quân Tô và Dương Lợi Dân hoàn toàn chọc giận hai vợ chồng Cảnh Trung và Chu Hồng Liên, hai người giống như dã thú đang nổi cơn thịnh nộ.
Cảnh Trung lớn tiếng quát lớn: "Dương Quân Tô, mày lại nói bậy cái gì thế hả, có tin tao tát cái miệng của mày không?"
Thậm chí Chu Hồng Liên còn muốn nhào tới cào Dương Quân Tô. Dương Quân Tô linh hoạt né tránh, miệng cô vẫn không tha cho người khác: "Mọi người đang làm gì vậy? Cháu chỉ là hơi thắc mắc chút thôi, hai người làm thế này thật giống như có tật giật mình đó."
Cuối cùng hai vợ chồng cũng bình tĩnh lại, không thể mặc cho sự việc phát triển nữa, nếu không thì càng tô càng đen.
Hơn nữa, bọn họ còn phải hỏi về chuyện công việc, có lẽ Dương Quân Tô đang lừa gạt bọn họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người cũng không thèm dây dưa với Dương Quân Tô nữa mà đứng dậy đi ra ngoài. Chu Hồng Liên đi đến cửa còn quay người lại, bà ta muốn lấy quà biếu đi, dựa vào cái gì mà để cho cả nhà này chiếm lợi lộc chứ?
Dương Quân Tô lại lớn tiếng nói: "Mẹ à, con chưa từng thấy qua loại người nào như ai kia. Trước đây ăn của cha con uống cũng của cha con. Đến nhà chúng ta thì đưa qua chút đồ cho chúng ta liếc mắt nhìn thử, xong việc thì lấy đi. Thì ra tặng quà là phải tặng thế này, thật sự mở mang kiến thức đó."
"Mấy cái trái cây với kẹo sữa kia tôi đã chia cho hàng xóm hết rồi, hai người cũng đừng đòi tôi làm gì, tôi cũng không có mà trả đâu."
Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào hai vợ chồng nhà này. Con cái của bọn họ cũng đã ăn kẹo sữa rồi, chẳng lẽ thật sự muốn chúng nó nôn ra à?
Cảnh Trung cảm nhận được ánh mắt chứa đầy ẩn ý của mọi người thì túm lấy tay Chu Hồng Liên kéo bà ta đi: "Đi thôi, quên đi, đừng làm mất mặt nữa. Công việc quan trọng hơn."
Chu Hồng Liên biết nếu như bà ta thật sự đi tìm người đòi lại đồ về thì thể diện của bà ta cũng hoàn toàn xong xuôi.
Cho dù bà ta có không cam lòng đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể bỏ qua.
Chu Hồng Liên hung hăng trừng mắt nhìn Dương Quân Tô một cái rồi đi theo Cảnh Trung nhanh chóng rời khỏi nhà họ Dương.
Mọi người nhìn bóng lưng bọn họ, bàn tán sôi nổi.
Dương Lợi Dân do dự mấy lần, cuối cùng cũng chuẩn bị đuổi theo.
Dương Quân Tô đổ thêm dầu vào lửa: "Cha, cha đừng có gấp, nói không chừng đến lúc đó còn có lời đồn bậy gì lại truyền ra đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro