Em Trai (2)
2024-09-19 01:02:03
Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang
Về phần chậu quần áo chưa giặt xong kia, cô chỉ có thể để đến tối mới giặt tiếp được.
Thấy vẻ mặt chán nản của cô, Thẩm Thiệu Khanh cố nén cảm xúc muốn vuốt tóc cô, lấy từ trong túi quần ra một phong thư đưa cho cô.
“Cho cậu, đây là thư vừa được gửi tới.”
May mắn nhờ có phong thư này, anh mới đến bờ sông tìm người, cũng kịp thời ngăn cản mấy người Triệu Tiểu Hổ.
“Của tôi á? Cảm ơn.” Đồng Nhan tiếp nhận phong thư, thấy địa chỉ trên đó là xưởng dệt thành phố nên hiểu ra là thư nhà đến từ thành phố…
Trở lại trong phòng mở phong thư kia ra, vỏn vẹn hai trang giấy, những hàng chữ thể hiện thái độ qua loa, ngay cả một câu quan tâm cũng không có.
Đọc lướt qua mười dòng, Đồng Nhan không khỏi cười nhạo thành tiếng, cha mẹ nguyên thân này thật đúng là vô tình! Xem ra bọn họ đã hạ quyết tâm mặc kệ nguyên thân sống hay chết cũng tuyệt đối không đề cập tới lời hứa hẹn lúc trước.
Cũng không biết bọn họ lấy đâu ra tự tin mà nghĩ rằng chuyện nữ cải nam trang này có thể giấu diếm cả đời!
Sợ bị người khác bắt được nhược điểm, bất kể là thư của cô hay là thư hồi âm bên kia, cả cô và họ đều vô cùng ăn ý không đề cập đến chuyện trao đổi thân phận.
Đồng Nhan gấp lá thư lại bỏ vào trong phong bì, sau đó lại cẩn thận nhét vào túi hành lý của mình.
…
Lưỡi hái không được mài kỹ, dùng sẽ không có hiệu quả. Đồng Nhan ngại nhờ Thẩm Thiệu Khanh hỗ trợ, chỉ có thể kiên trì dùng nó cắt lúa mì.
Hiệu suất không được tốt lắm còn khiến bản thân mệt mỏi.
Sáng sớm hôm sau, cô tỉnh ngủ với cơn đau ở thắt lưng và cảm giác bị chuột rút ở chân, thật sự là không dễ chịu tí nào…
Lúc này cô chỉ muốn chết đi thôi!
Sau khi lăn đi lăn lại trên giường đất hai lần, cô mới ngồi dậy một cách miễn cưỡng.
Vén chăn lên, một đôi chân ngọc khéo léo đập vào mắt, mềm mại non nớt, ngay cả móng chân cũng có màu hồng nhạt trong suốt.
Đồng Nhan không khỏi ngơ ngác, càng sợ hãi hơn.
Trước hôm nay, đôi chân này vừa đen vừa thô, không có giống như thế này.
Một đôi chân nhỏ nhẵn nhụi và mịn màng…
Đây đã là lần thứ hai xảy ra loại chuyện kỳ lạ này.
Lần trước là tay, lần này là chân, vậy lần sau sẽ là cái gì?
Đột nhiên Đồng Nhan cảm thấy đầu óc hỗn loạn, trước khi xuyên không cô là một người không tin trên đời có thần thánh. Sau khi xuyên không lại liên tiếp xảy ra chuyện như thế này, điều đó hoàn toàn phá vỡ nhận thức và tam quan trước kia của cô.
Cũng may lần trước đã bị dọa một lần nên cô có kinh nghiệm, lần này mặc dù cũng sợ hãi nhưng cô cũng có chút thích ứng.
Cả hai thay đổi này đều được phát hiện sau khi thức dậy vào một buổi sáng, có nghĩa là thay đổi xảy ra trong giấc ngủ. Cô cảm thấy, cho dù chuyện không thể tưởng tượng nổi thế nào cũng phải có một bước ngoặt chuyển tiếp mới đúng.
Cẩn thận nhớ lại ngày hôm qua trải qua những gì, đột nhiên cô phát hiện có điểm trùng hợp, một ngày trước khi diễn ra sự thay đổi ở đôi tay cô cũng từng gặp Triệu Tiểu Hổ, hơn nữa ngay lúc đó Triệu Tiểu Hổ muốn dẫn cô tới dưới tàng cây để tia chớp đánh chết chính mình, chỉ có điều lúc ấy cô không có chứng cớ mà thôi.
Nói như vậy... Những thay đổi trên cơ thể cô lúc này có liên quan đến Triệu Tiểu Hổ sao?
Không có thời gian suy nghĩ tiếp, Đồng Nhan nhanh chóng mặc quần áo chuẩn bị đi làm.
Lúc đi giày, cô nhịn không được đưa tay sờ chân của mình, trong lòng cảm thấy có chút may mắn: Cũng may kích thước chân không có gì thay đổi, nếu không thì cô còn phải mua giày lần nữa, rất tốn tiền.
Đồng Nhan đã trưởng thành, cuối cùng cũng hiểu được cái gọi là "Nàng công chúa và hạt đậu". Kiếp trước xem như cô được nuông chiều mà lớn lên, nhưng dù thế nào dù thân hình có mảnh dẻ đến đâu cũng sẽ không có đôi chân đẹp như hiện tại.
Về phần chậu quần áo chưa giặt xong kia, cô chỉ có thể để đến tối mới giặt tiếp được.
Thấy vẻ mặt chán nản của cô, Thẩm Thiệu Khanh cố nén cảm xúc muốn vuốt tóc cô, lấy từ trong túi quần ra một phong thư đưa cho cô.
“Cho cậu, đây là thư vừa được gửi tới.”
May mắn nhờ có phong thư này, anh mới đến bờ sông tìm người, cũng kịp thời ngăn cản mấy người Triệu Tiểu Hổ.
“Của tôi á? Cảm ơn.” Đồng Nhan tiếp nhận phong thư, thấy địa chỉ trên đó là xưởng dệt thành phố nên hiểu ra là thư nhà đến từ thành phố…
Trở lại trong phòng mở phong thư kia ra, vỏn vẹn hai trang giấy, những hàng chữ thể hiện thái độ qua loa, ngay cả một câu quan tâm cũng không có.
Đọc lướt qua mười dòng, Đồng Nhan không khỏi cười nhạo thành tiếng, cha mẹ nguyên thân này thật đúng là vô tình! Xem ra bọn họ đã hạ quyết tâm mặc kệ nguyên thân sống hay chết cũng tuyệt đối không đề cập tới lời hứa hẹn lúc trước.
Cũng không biết bọn họ lấy đâu ra tự tin mà nghĩ rằng chuyện nữ cải nam trang này có thể giấu diếm cả đời!
Sợ bị người khác bắt được nhược điểm, bất kể là thư của cô hay là thư hồi âm bên kia, cả cô và họ đều vô cùng ăn ý không đề cập đến chuyện trao đổi thân phận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đồng Nhan gấp lá thư lại bỏ vào trong phong bì, sau đó lại cẩn thận nhét vào túi hành lý của mình.
…
Lưỡi hái không được mài kỹ, dùng sẽ không có hiệu quả. Đồng Nhan ngại nhờ Thẩm Thiệu Khanh hỗ trợ, chỉ có thể kiên trì dùng nó cắt lúa mì.
Hiệu suất không được tốt lắm còn khiến bản thân mệt mỏi.
Sáng sớm hôm sau, cô tỉnh ngủ với cơn đau ở thắt lưng và cảm giác bị chuột rút ở chân, thật sự là không dễ chịu tí nào…
Lúc này cô chỉ muốn chết đi thôi!
Sau khi lăn đi lăn lại trên giường đất hai lần, cô mới ngồi dậy một cách miễn cưỡng.
Vén chăn lên, một đôi chân ngọc khéo léo đập vào mắt, mềm mại non nớt, ngay cả móng chân cũng có màu hồng nhạt trong suốt.
Đồng Nhan không khỏi ngơ ngác, càng sợ hãi hơn.
Trước hôm nay, đôi chân này vừa đen vừa thô, không có giống như thế này.
Một đôi chân nhỏ nhẵn nhụi và mịn màng…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây đã là lần thứ hai xảy ra loại chuyện kỳ lạ này.
Lần trước là tay, lần này là chân, vậy lần sau sẽ là cái gì?
Đột nhiên Đồng Nhan cảm thấy đầu óc hỗn loạn, trước khi xuyên không cô là một người không tin trên đời có thần thánh. Sau khi xuyên không lại liên tiếp xảy ra chuyện như thế này, điều đó hoàn toàn phá vỡ nhận thức và tam quan trước kia của cô.
Cũng may lần trước đã bị dọa một lần nên cô có kinh nghiệm, lần này mặc dù cũng sợ hãi nhưng cô cũng có chút thích ứng.
Cả hai thay đổi này đều được phát hiện sau khi thức dậy vào một buổi sáng, có nghĩa là thay đổi xảy ra trong giấc ngủ. Cô cảm thấy, cho dù chuyện không thể tưởng tượng nổi thế nào cũng phải có một bước ngoặt chuyển tiếp mới đúng.
Cẩn thận nhớ lại ngày hôm qua trải qua những gì, đột nhiên cô phát hiện có điểm trùng hợp, một ngày trước khi diễn ra sự thay đổi ở đôi tay cô cũng từng gặp Triệu Tiểu Hổ, hơn nữa ngay lúc đó Triệu Tiểu Hổ muốn dẫn cô tới dưới tàng cây để tia chớp đánh chết chính mình, chỉ có điều lúc ấy cô không có chứng cớ mà thôi.
Nói như vậy... Những thay đổi trên cơ thể cô lúc này có liên quan đến Triệu Tiểu Hổ sao?
Không có thời gian suy nghĩ tiếp, Đồng Nhan nhanh chóng mặc quần áo chuẩn bị đi làm.
Lúc đi giày, cô nhịn không được đưa tay sờ chân của mình, trong lòng cảm thấy có chút may mắn: Cũng may kích thước chân không có gì thay đổi, nếu không thì cô còn phải mua giày lần nữa, rất tốn tiền.
Đồng Nhan đã trưởng thành, cuối cùng cũng hiểu được cái gọi là "Nàng công chúa và hạt đậu". Kiếp trước xem như cô được nuông chiều mà lớn lên, nhưng dù thế nào dù thân hình có mảnh dẻ đến đâu cũng sẽ không có đôi chân đẹp như hiện tại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro