Nữ Chính (2)
2024-09-19 01:02:03
Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang
Vứt bỏ những cảm xúc tiêu cực kia, Đồng Nhan giơ tay phải quấn đầy gạc lên, khuôn mặt băng sơn của Thẩm Thiệu Khanh lập tức hiện lên trước mắt.
Có vẻ như... Anh ta cũng không có lạnh lùng vô tình như trong sách miêu tả nha…
...
Ngày hôm sau trên đường đến cánh đồng lúa mì, Đồng Nhan vẫn đút tay phải vào trong túi quần không lấy ra, cả quãng đường trông như một tên ngốc.
Vẻ mặt mấy nam tri thanh ranh mãnh đi ngang qua bên cạnh cô.
Lý Tổ Xuyên nở một nụ cười giả tạo, không nhịn được tiến lại gần trêu chọc: "Đồng Đại Bảo, cậu nói xem sao làn da này của cậu lại giống như của một cô gái vậy? Cậu làm mất mặt nam tri thanh chúng ta rồi.”
Ngày nay gia đình nào cũng có nhiều anh chị em, không ai coi con cái là báu vật, có ai là không làm việc từ nhỏ chứ? Đồng Đại Bảo này thật đúng là một báu vật!
Tối hôm qua, khi mọi người nhìn thấy tay phải cô quấn băng gạc nấu cơm cho bọn họ đều rất bất ngờ, bởi vì có Thẩm Thiệu Khanh ở đó, lúc ấy bọn họ không ai dám nói cái gì.
Nhưng chuyện thú vị như vậy mà giữ ở trong lòng thì thật sự ảnh hưởng đến sức khỏe thể xác lẫn tinh thần, Lý Tổ Xuyên đến bây giờ cũng không muốn nhịn nữa.
"Tôi không cảm thấy mất mặt, anh còn có việc gì không?" Sắc mặt Đồng Nhan ngưng trọng lại, thoạt nhìn thật dữ tợn.
Là "nam nhân", cô cũng biết việc này rất mất mặt, nhưng cũng không thể trách cô có đúng không?
Ai có thể nghĩ rằng đôi tay vốn đầy vết chai sẽ đột nhiên trở nên mềm mại? Đây rõ ràng cũng không phải là chuyện tốt trời ban, mà là một cái bẫy! Một cái bẫy khổng lồ!
Thấy Thẩm Thiệu Khanh từ xa đi tới, Lý Tổ Xuyên vội vàng khoát tay cười đùa nói: "Không có chuyện gì lớn! Hôm nay cũng đừng để bàn tay non nớt phồng rộp lên nhé, nếu không thì sẽ thật sự thành tiểu bạch kiểm rồi, ha ha ha…"
Đúng là người xấu hay khẩu nghiệp mà!
Mi tâm Đồng Nhan khẽ nhíu lại, có cảm giác muốn bẻ khớp tay, nếu như không phải muốn khiêm tốn tránh tiếp xúc thân thể quá nhiều, cô thật muốn lao lên cho anh ta hai đấm!
“Anh Đại Bảo!” Với một tiếng gọi ngượng ngùng, Điền Tiểu Nga mang theo khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tàn nhang xuất hiện trước mặt Đồng Nhan.
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà.
Cô sắp bị những người này làm phiền đến chết: "Đồng chí Điền Tiểu Nga, cô có việc gì không?”
“Anh Đại Bảo, anh sắp đi thu hoạch vụ mùa thu à?”
"Ừm."
"Đúng rồi! Em muốn giới thiệu với anh một chút." Điền Tiểu Nga hoàn toàn không để ý đến sự xa cách lạnh lùng của Đồng Nhan, vội vàng kéo một người phụ nữ từ phía sau đến trước mặt cô ấy: "Anh Đại Bảo, đây là chị của em, Điền Tiểu Hoa, em dẫn cô ấy tới gặp anh.”
Những lời này nói thể hiện ý tứ muốn cô gặp phụ huynh cô ta, nhưng Đồng Nhan cũng không lập tức phản bác, mà nhìn không chớp mắt nữ nhân trước mắt - nữ chủ Điền Tiểu Hoa trong sách, trong lòng cô nhất thời nổi lên một đống tin tức.
Hôm nay Điền Tiểu Hoa mặc một chiếc áo bông trắng, quần dài màu đen với thân dưới mập mạp, hai bím tóc dài đen bóng rất phù hợp với trang phục của thời đại này.
Một đôi mắt cười rộ lên cong cong như vầng trăng khuyết, hơn nữa môi hồng răng trắng, quả thật cô ta rất đẹp.
Vứt bỏ những cảm xúc tiêu cực kia, Đồng Nhan giơ tay phải quấn đầy gạc lên, khuôn mặt băng sơn của Thẩm Thiệu Khanh lập tức hiện lên trước mắt.
Có vẻ như... Anh ta cũng không có lạnh lùng vô tình như trong sách miêu tả nha…
...
Ngày hôm sau trên đường đến cánh đồng lúa mì, Đồng Nhan vẫn đút tay phải vào trong túi quần không lấy ra, cả quãng đường trông như một tên ngốc.
Vẻ mặt mấy nam tri thanh ranh mãnh đi ngang qua bên cạnh cô.
Lý Tổ Xuyên nở một nụ cười giả tạo, không nhịn được tiến lại gần trêu chọc: "Đồng Đại Bảo, cậu nói xem sao làn da này của cậu lại giống như của một cô gái vậy? Cậu làm mất mặt nam tri thanh chúng ta rồi.”
Ngày nay gia đình nào cũng có nhiều anh chị em, không ai coi con cái là báu vật, có ai là không làm việc từ nhỏ chứ? Đồng Đại Bảo này thật đúng là một báu vật!
Tối hôm qua, khi mọi người nhìn thấy tay phải cô quấn băng gạc nấu cơm cho bọn họ đều rất bất ngờ, bởi vì có Thẩm Thiệu Khanh ở đó, lúc ấy bọn họ không ai dám nói cái gì.
Nhưng chuyện thú vị như vậy mà giữ ở trong lòng thì thật sự ảnh hưởng đến sức khỏe thể xác lẫn tinh thần, Lý Tổ Xuyên đến bây giờ cũng không muốn nhịn nữa.
"Tôi không cảm thấy mất mặt, anh còn có việc gì không?" Sắc mặt Đồng Nhan ngưng trọng lại, thoạt nhìn thật dữ tợn.
Là "nam nhân", cô cũng biết việc này rất mất mặt, nhưng cũng không thể trách cô có đúng không?
Ai có thể nghĩ rằng đôi tay vốn đầy vết chai sẽ đột nhiên trở nên mềm mại? Đây rõ ràng cũng không phải là chuyện tốt trời ban, mà là một cái bẫy! Một cái bẫy khổng lồ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy Thẩm Thiệu Khanh từ xa đi tới, Lý Tổ Xuyên vội vàng khoát tay cười đùa nói: "Không có chuyện gì lớn! Hôm nay cũng đừng để bàn tay non nớt phồng rộp lên nhé, nếu không thì sẽ thật sự thành tiểu bạch kiểm rồi, ha ha ha…"
Đúng là người xấu hay khẩu nghiệp mà!
Mi tâm Đồng Nhan khẽ nhíu lại, có cảm giác muốn bẻ khớp tay, nếu như không phải muốn khiêm tốn tránh tiếp xúc thân thể quá nhiều, cô thật muốn lao lên cho anh ta hai đấm!
“Anh Đại Bảo!” Với một tiếng gọi ngượng ngùng, Điền Tiểu Nga mang theo khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tàn nhang xuất hiện trước mặt Đồng Nhan.
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà.
Cô sắp bị những người này làm phiền đến chết: "Đồng chí Điền Tiểu Nga, cô có việc gì không?”
“Anh Đại Bảo, anh sắp đi thu hoạch vụ mùa thu à?”
"Ừm."
"Đúng rồi! Em muốn giới thiệu với anh một chút." Điền Tiểu Nga hoàn toàn không để ý đến sự xa cách lạnh lùng của Đồng Nhan, vội vàng kéo một người phụ nữ từ phía sau đến trước mặt cô ấy: "Anh Đại Bảo, đây là chị của em, Điền Tiểu Hoa, em dẫn cô ấy tới gặp anh.”
Những lời này nói thể hiện ý tứ muốn cô gặp phụ huynh cô ta, nhưng Đồng Nhan cũng không lập tức phản bác, mà nhìn không chớp mắt nữ nhân trước mắt - nữ chủ Điền Tiểu Hoa trong sách, trong lòng cô nhất thời nổi lên một đống tin tức.
Hôm nay Điền Tiểu Hoa mặc một chiếc áo bông trắng, quần dài màu đen với thân dưới mập mạp, hai bím tóc dài đen bóng rất phù hợp với trang phục của thời đại này.
Một đôi mắt cười rộ lên cong cong như vầng trăng khuyết, hơn nữa môi hồng răng trắng, quả thật cô ta rất đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro