Thay Đổi Không...
2024-09-19 01:02:03
Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang
Thân của cây đậu tương đều rất chắc khỏe, thông thường thu hoạch xong một mẫu đất thì phải mài lưỡi liều rồi mới tiếp tục thu hoạch tiếp.
May mà có kinh nghiệm từ lần thu hoạch lúa mì lần trước, bây giờ Đồng Nhan vô cùng thành thạo với việc mài lưỡi liềm.
Thời tiết tháng 9 rất nóng, đặc biệt là qua buổi trưa nắng rất gắt. Thu hoạch đậu tương mệt hơn nhiều so với thu hoạch lúa mì, Đồng Nhan cúi người, tay trái túm lấy thân cây đậu tương, tay phải vung lưỡi liềm để cắt.
Làm việc ở bên trái cô là Thẩm Thiệu Khanh, bên phải chính là nữ chính Điền Tiểu Hoa.
Có chút choáng váng vì ánh nắng mặt trời chói chang ở trên đầu, Đồng Nhan đứng thẳng, dùng khăn ở trên cổ nhẹ nhàng lau đi mồ hôi ở trên trán.
Trong lúc mơ màng, trong đầu đột nhiên hiện ra một tình tiết ở trong sách, cũng chính là tình tiết quan trọng góp một phần nhỏ để phát triển tình cảm của nam nữ chính.
Theo miêu tả trong sách, nam phụ Đồng Đại Bảo bởi vì thể trạng yếu ớt, trong lúc thu hoạch đậu tương, tay cậu nhất thời mất lực, lưỡi liềm văng ra ngoài, cắt vào tay nữ chính.
Bởi vì nữ chính có bệnh sợ máu, vừa nhìn thấy máu chảy lập tức ngất đi. Cơ thể Đồng Đại Bảo yếu ớt căn bản không cõng được nữ chính tới trạm xá, cuối cùng vẫn là nam chính có lòng tốt cõng nữ chính tới trạm xá để băng bó.
Từ đó trở đi, nữ chính Điều Tiểu Hoa đã yêu thầm nam chính
Tình tiết là như vậy, bây giờ Đồng Nhan, linh hồn xuyên không đến đây lại gặp rắc rối.
Nguyên nhân là gần đây cô rèn luyện cơ thể cũng khá tốt, căn bản là không có chuyện tay bị mất lực, càng không thể vô duyên vô cớ làm văng lưỡi liềm ra ngoài.
Nhưng nếu như không làm nữ chính bị thương thì cốt truyện trong sách có đi lệch hướng không?
Đồng Nhan cau mày, nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng có ý tưởng nào cả. Thân là một thanh niên có ngũ giảng tứ mỹ tốt của thế kỷ 21, bảo cô cố ý làm người khác bị thương, thật sự là cô không làm được!
Thu hoạch xong đậu tương ở xung quanh, Thẩm Thiệu Khanh ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Đồng Nhan đờ đẫn ở kia, không biết là đang nghĩ cái gì.
Lúc thì cau mày, lúc lại mím chặt môi, biểu cảm khuôn mặt vô cùng xuất sắc, trông không khác gì một tên ngốc.
Gần trưa rồi, mẫu ruộng mà cô được giao còn chưa thu hoạch được một nửa, bây giờ vẫn còn thời gian ở đây mà thẫn thờ nữa sao?!
Thẩm Thiệu Khanh cầm lưỡi liềm trong tay, điềm tĩnh đi tới trước mặt cô, sau đó dùng lưỡi liềm đập nhẹ vào vai cô, không vui nói: “Còn ngẩn người ra nữa thì trời tối mất.”
Đồng Nhan vẫn còn đang băn khoăn về việc có nên đi theo tình tiết hay không, bất thình lình bị anh vỗ vai, giật mình khiến cả người run cầm cập, trong giọng nói mang theo sự oán trách: "Điểm trưởng Thẩm, làm người khác giật mình sẽ dọa chết người ta đấy.”
“Cậu không làm việc gì áy náy thì sao phải sợ? Mau làm việc đi!” Trời nóng người ta bực bội, sự nhẫn nại của Thẩm Thiệu Khanh đã bị những gốc đậu tương này bào mòn từ lâu rồi, ngữ khí lúc này nghe có vẻ không ổn lắm.
“Tôi, biết, rồi…” Đồng Nhan nhấn mạnh từng chữ, thầm tặng anh một cái trừng mắt.
Bình thường đã sớm quen với vẻ trong ngoài bất nhập dưới vỏ bọc lịch thiệp của anh rồi, người này chẳng qua là có chút thô lỗ còn con người thì rất tốt, bản thân không thèm chấp nhặt với anh.
Điền Tiểu Hoa làm ở bên cạnh vừa hay nhìn thấy cảnh tượng này thì vô cùng tức giận.
Sau này Đồng Đại Bảo có khả năng sẽ là người đàn ông của cô ta, cho dù Thẩm Thiệu Khanh có là điểm trưởng của điểm thanh niên tri thức cũng không thể tùy tiện bắt nạt người khác như vậy?
Chẳng lẽ mệt cũng không được nghỉ trước một chút hay sao?
Thật là đáng ghét!
Thân của cây đậu tương đều rất chắc khỏe, thông thường thu hoạch xong một mẫu đất thì phải mài lưỡi liều rồi mới tiếp tục thu hoạch tiếp.
May mà có kinh nghiệm từ lần thu hoạch lúa mì lần trước, bây giờ Đồng Nhan vô cùng thành thạo với việc mài lưỡi liềm.
Thời tiết tháng 9 rất nóng, đặc biệt là qua buổi trưa nắng rất gắt. Thu hoạch đậu tương mệt hơn nhiều so với thu hoạch lúa mì, Đồng Nhan cúi người, tay trái túm lấy thân cây đậu tương, tay phải vung lưỡi liềm để cắt.
Làm việc ở bên trái cô là Thẩm Thiệu Khanh, bên phải chính là nữ chính Điền Tiểu Hoa.
Có chút choáng váng vì ánh nắng mặt trời chói chang ở trên đầu, Đồng Nhan đứng thẳng, dùng khăn ở trên cổ nhẹ nhàng lau đi mồ hôi ở trên trán.
Trong lúc mơ màng, trong đầu đột nhiên hiện ra một tình tiết ở trong sách, cũng chính là tình tiết quan trọng góp một phần nhỏ để phát triển tình cảm của nam nữ chính.
Theo miêu tả trong sách, nam phụ Đồng Đại Bảo bởi vì thể trạng yếu ớt, trong lúc thu hoạch đậu tương, tay cậu nhất thời mất lực, lưỡi liềm văng ra ngoài, cắt vào tay nữ chính.
Bởi vì nữ chính có bệnh sợ máu, vừa nhìn thấy máu chảy lập tức ngất đi. Cơ thể Đồng Đại Bảo yếu ớt căn bản không cõng được nữ chính tới trạm xá, cuối cùng vẫn là nam chính có lòng tốt cõng nữ chính tới trạm xá để băng bó.
Từ đó trở đi, nữ chính Điều Tiểu Hoa đã yêu thầm nam chính
Tình tiết là như vậy, bây giờ Đồng Nhan, linh hồn xuyên không đến đây lại gặp rắc rối.
Nguyên nhân là gần đây cô rèn luyện cơ thể cũng khá tốt, căn bản là không có chuyện tay bị mất lực, càng không thể vô duyên vô cớ làm văng lưỡi liềm ra ngoài.
Nhưng nếu như không làm nữ chính bị thương thì cốt truyện trong sách có đi lệch hướng không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đồng Nhan cau mày, nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng có ý tưởng nào cả. Thân là một thanh niên có ngũ giảng tứ mỹ tốt của thế kỷ 21, bảo cô cố ý làm người khác bị thương, thật sự là cô không làm được!
Thu hoạch xong đậu tương ở xung quanh, Thẩm Thiệu Khanh ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Đồng Nhan đờ đẫn ở kia, không biết là đang nghĩ cái gì.
Lúc thì cau mày, lúc lại mím chặt môi, biểu cảm khuôn mặt vô cùng xuất sắc, trông không khác gì một tên ngốc.
Gần trưa rồi, mẫu ruộng mà cô được giao còn chưa thu hoạch được một nửa, bây giờ vẫn còn thời gian ở đây mà thẫn thờ nữa sao?!
Thẩm Thiệu Khanh cầm lưỡi liềm trong tay, điềm tĩnh đi tới trước mặt cô, sau đó dùng lưỡi liềm đập nhẹ vào vai cô, không vui nói: “Còn ngẩn người ra nữa thì trời tối mất.”
Đồng Nhan vẫn còn đang băn khoăn về việc có nên đi theo tình tiết hay không, bất thình lình bị anh vỗ vai, giật mình khiến cả người run cầm cập, trong giọng nói mang theo sự oán trách: "Điểm trưởng Thẩm, làm người khác giật mình sẽ dọa chết người ta đấy.”
“Cậu không làm việc gì áy náy thì sao phải sợ? Mau làm việc đi!” Trời nóng người ta bực bội, sự nhẫn nại của Thẩm Thiệu Khanh đã bị những gốc đậu tương này bào mòn từ lâu rồi, ngữ khí lúc này nghe có vẻ không ổn lắm.
“Tôi, biết, rồi…” Đồng Nhan nhấn mạnh từng chữ, thầm tặng anh một cái trừng mắt.
Bình thường đã sớm quen với vẻ trong ngoài bất nhập dưới vỏ bọc lịch thiệp của anh rồi, người này chẳng qua là có chút thô lỗ còn con người thì rất tốt, bản thân không thèm chấp nhặt với anh.
Điền Tiểu Hoa làm ở bên cạnh vừa hay nhìn thấy cảnh tượng này thì vô cùng tức giận.
Sau này Đồng Đại Bảo có khả năng sẽ là người đàn ông của cô ta, cho dù Thẩm Thiệu Khanh có là điểm trưởng của điểm thanh niên tri thức cũng không thể tùy tiện bắt nạt người khác như vậy?
Chẳng lẽ mệt cũng không được nghỉ trước một chút hay sao?
Thật là đáng ghét!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro