Thập Niên 70 Nữ Lưu Manh Xuyên Vào Thân Thể Yếu Ớt
Ôi, Anh Thanh N...
Hứa Vãn Vãn
2024-11-20 10:19:39
Cô cũng chỉ liếc mắt nhìn sơ qua, trong lòng vô cùng chấn động,
Người đàn ông này rất giống với người trong ký ức của cô.
Chỉ là người đó đã sớm chết trong một vụ nổ lớn ở trung tâm thương mại vì bảo vệ cô, đến hài cốt cũng chẳng còn.
Người trong ký ức chưa bao giờ có nụ cười dịu dàng như vậy.
Anh luôn lạnh lùng, khiến người ta không thể đến gần.
Cô ôm chặt lấy lồng ngực đang đập thình thịch, không dám nhìn thêm nữa, vội vàng dời mắt đi.
Cô nói với bản thân rằng, đây là hai người khác nhau.
Người gọi họ không phải là anh, mà là Lưu Phát.
Lúc này, Lưu Phát đang mặc một chiếc áo bông dày ngồi ở đầu xe nhìn hai người:
"Sao lại chạy lên trấn thế? Ồ, mua gà à? Mau lên đi, chú đưa các cháu về."
"Tụi cháu chỉ ra ngoài đi dạo thôi. Cảm ơn chú Phát."
Hai người thuận thế trèo lên thùng xe, người đàn ông cầm tay quay xuống xe dùng sức khởi động đầu xe, theo tiếng "Phụt, phụt, phụt...", người đàn ông nhảy thẳng lên xe, đặt tay lên tay lái, bắt đầu lái xe về phía trước một cách từ tốn...
Gió lạnh thổi qua khiến người ta run rẩy, Lưu A Mãn mặc khá dày. Vì vậy, cô cố gắng để Hầu Tử ăn mặc mỏng manh không đến gần chỗ gió lùa.
Dù là vậy, cậu vẫn bị lạnh đến tím tái môi.
Giọng nói hơi trầm của người đàn ông theo gió bay tới:
"Trong vali ở phía sau kia có một chiếc áo bông, hai người hãy lấy ra mặc tạm đi. Hôm nay trời lạnh lắm."
Giọng nói này cũng giống...
Đáng tiếc, suy cho cùng không phải là anh.
Lưu A Mãn nhìn vali màu đen trước mặt, vẫn động tay kéo ra, bên trong xếp quần áo và đồ dùng cá nhân một cách gọn gàng. Nổi bật nhất là mấy chiếc quần lót nam ở trong góc kia...
Ừm ừm, màu trắng.
Cô mặt không đỏ tim không đập cầm một chiếc áo bông màu đen ở bên cạnh đưa cho Hầu Tử mặc vào. Cô vừa định đóng vali lại, đột nhiên, một cơn gió thổi tới, thổi bay một chiếc quần lót màu trắng ở bên trong ra ngoài.
Cô vô thức dùng tay bắt lấy nhưng không kịp nữa rồi, xe vẫn tiếp tục chạy về phía trước, còn vệt trắng đó đã theo gió không biết bay về phương trời nào...
Cô và Hầu Tử trao đổi ánh mắt, lặng lẽ nuốt lại những lời định nói.
Trong lòng thầm nghĩ:
Chỉ có một chiếc, hẳn là không bị phát hiện đâu nhỉ?
Cô vội vàng đóng vali lại, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Cô hét lớn về phía trước:
"Cảm ơn anh."
Người đàn ông không trả lời, mà giọng nói của Lưu Phát lại vang lên:
"Vẫn là thanh niên trí thức Lục hiểu chuyện."
Lưu Phát quay đầu dặn dò Lưu A Mãn:
"Không phải sáng mai cháu phải đi làm à? Vừa hay thanh niên trí thức Lục cũng phải lái máy kéo chở mía đến công xã, cháu đi nhờ xe của cậu ấy đi?"
Có xe đi bao giờ cũng tốt hơn là một mình đi bộ trên đường núi.
"Vậy thanh niên trí thức Lục tầm mấy giờ xuất phát?"
Thanh niên trí thức Lục:
"Tầm bảy giờ, đến lúc đó, cô cứ đến phòng đại đội chờ tôi."
Hẹn giờ xong, Lưu A Mãn khẽ nhắm mắt lại, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đường núi không dễ đi, dọc đường gập ghềnh, Lưu A Mãn bị lắc đến mức đầu óc choáng váng. Do đó khi xe dừng lại ở phòng đại đội, cô đã nhảy thẳng xuống xe. Hậu quả của việc đánh giá quá cao bản thân là cô đã loạng choạng ngã vào lòng người đàn ông vừa xuống xe đang đứng bên cạnh.
Người đàn ông vô thức ôm lấy cô, ngây người ra...
Cô cũng sững sờ.
Ngay sau đó, người đàn ông như bị điện giật buông lỏng cánh tay, không còn lực đỡ, cô lập tức ngã sõng soài xuống đất...
"Chị." Hầu Tử lập tức chạy đến kéo cô dậy, trừng mắt nhìn thanh niên trí thức Lục, hoàn toàn quên mất việc vừa rồi người ta đã cho mượn áo che gió.
"Anh làm gì vậy? Hại chị tôi bị ngã rồi này."
Lưu A Mãn không để ý, phủi bụi trên quần áo:
"Không sao, là do chị không cẩn thận."
Tai của thanh niên trí thức Lục đỏ bừng, anh không giải thích gì cả. Cất chìa khóa xong, anh đã cầm hành lý của mình ra khỏi phòng đại đội.
Lưu Phát vừa hút thuốc xong đi ra, nhìn bóng lưng anh đi xa, thở dài:
"Thanh niên trí thức Lục này rất tốt, chỉ tiếc là."
Lời này nói...
Lưu A Mãn vội hỏi:
"Anh ấy sao vậy?"
"Cậu ấy xuống nông thôn cũng gần một năm rồi, trước đó vì biết lái máy kéo còn được lãnh đạo công xã khen ngợi, nên đã đến nhà máy đường của huyện làm người lái máy kéo. Mắt thấy cuộc sống tốt đẹp sắp đến rồi, không biết từ đâu truyền ra tin tức trong nhà cậu ấy có bối cảnh nước ngoài, thế là lại phải thu dọn hành lý trở về."
Ồ, cô hình như có ấn tượng về câu chuyện này, không, là chủ cũ có ấn tượng, cô vô thức hỏi:
"Thanh niên trí thức Lục này tên gì?"
"Lục Tri Nhàn, sao vậy?"
Lục Tri Nhàn? Là nam thanh niên trí thức sau này đã mất mạng vì nhảy xuống nước cứu một đứa trẻ ư?
Kiếp trước, mặc dù chủ cũ không quen Lục Tri Nhàn nhưng cũng nghe nói về câu chuyện của anh. Công xã còn lấy anh hùng bình dân như anh làm tấm gương, dán lên bảng vàng của công xã.
Người đàn ông này rất giống với người trong ký ức của cô.
Chỉ là người đó đã sớm chết trong một vụ nổ lớn ở trung tâm thương mại vì bảo vệ cô, đến hài cốt cũng chẳng còn.
Người trong ký ức chưa bao giờ có nụ cười dịu dàng như vậy.
Anh luôn lạnh lùng, khiến người ta không thể đến gần.
Cô ôm chặt lấy lồng ngực đang đập thình thịch, không dám nhìn thêm nữa, vội vàng dời mắt đi.
Cô nói với bản thân rằng, đây là hai người khác nhau.
Người gọi họ không phải là anh, mà là Lưu Phát.
Lúc này, Lưu Phát đang mặc một chiếc áo bông dày ngồi ở đầu xe nhìn hai người:
"Sao lại chạy lên trấn thế? Ồ, mua gà à? Mau lên đi, chú đưa các cháu về."
"Tụi cháu chỉ ra ngoài đi dạo thôi. Cảm ơn chú Phát."
Hai người thuận thế trèo lên thùng xe, người đàn ông cầm tay quay xuống xe dùng sức khởi động đầu xe, theo tiếng "Phụt, phụt, phụt...", người đàn ông nhảy thẳng lên xe, đặt tay lên tay lái, bắt đầu lái xe về phía trước một cách từ tốn...
Gió lạnh thổi qua khiến người ta run rẩy, Lưu A Mãn mặc khá dày. Vì vậy, cô cố gắng để Hầu Tử ăn mặc mỏng manh không đến gần chỗ gió lùa.
Dù là vậy, cậu vẫn bị lạnh đến tím tái môi.
Giọng nói hơi trầm của người đàn ông theo gió bay tới:
"Trong vali ở phía sau kia có một chiếc áo bông, hai người hãy lấy ra mặc tạm đi. Hôm nay trời lạnh lắm."
Giọng nói này cũng giống...
Đáng tiếc, suy cho cùng không phải là anh.
Lưu A Mãn nhìn vali màu đen trước mặt, vẫn động tay kéo ra, bên trong xếp quần áo và đồ dùng cá nhân một cách gọn gàng. Nổi bật nhất là mấy chiếc quần lót nam ở trong góc kia...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ừm ừm, màu trắng.
Cô mặt không đỏ tim không đập cầm một chiếc áo bông màu đen ở bên cạnh đưa cho Hầu Tử mặc vào. Cô vừa định đóng vali lại, đột nhiên, một cơn gió thổi tới, thổi bay một chiếc quần lót màu trắng ở bên trong ra ngoài.
Cô vô thức dùng tay bắt lấy nhưng không kịp nữa rồi, xe vẫn tiếp tục chạy về phía trước, còn vệt trắng đó đã theo gió không biết bay về phương trời nào...
Cô và Hầu Tử trao đổi ánh mắt, lặng lẽ nuốt lại những lời định nói.
Trong lòng thầm nghĩ:
Chỉ có một chiếc, hẳn là không bị phát hiện đâu nhỉ?
Cô vội vàng đóng vali lại, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Cô hét lớn về phía trước:
"Cảm ơn anh."
Người đàn ông không trả lời, mà giọng nói của Lưu Phát lại vang lên:
"Vẫn là thanh niên trí thức Lục hiểu chuyện."
Lưu Phát quay đầu dặn dò Lưu A Mãn:
"Không phải sáng mai cháu phải đi làm à? Vừa hay thanh niên trí thức Lục cũng phải lái máy kéo chở mía đến công xã, cháu đi nhờ xe của cậu ấy đi?"
Có xe đi bao giờ cũng tốt hơn là một mình đi bộ trên đường núi.
"Vậy thanh niên trí thức Lục tầm mấy giờ xuất phát?"
Thanh niên trí thức Lục:
"Tầm bảy giờ, đến lúc đó, cô cứ đến phòng đại đội chờ tôi."
Hẹn giờ xong, Lưu A Mãn khẽ nhắm mắt lại, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đường núi không dễ đi, dọc đường gập ghềnh, Lưu A Mãn bị lắc đến mức đầu óc choáng váng. Do đó khi xe dừng lại ở phòng đại đội, cô đã nhảy thẳng xuống xe. Hậu quả của việc đánh giá quá cao bản thân là cô đã loạng choạng ngã vào lòng người đàn ông vừa xuống xe đang đứng bên cạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông vô thức ôm lấy cô, ngây người ra...
Cô cũng sững sờ.
Ngay sau đó, người đàn ông như bị điện giật buông lỏng cánh tay, không còn lực đỡ, cô lập tức ngã sõng soài xuống đất...
"Chị." Hầu Tử lập tức chạy đến kéo cô dậy, trừng mắt nhìn thanh niên trí thức Lục, hoàn toàn quên mất việc vừa rồi người ta đã cho mượn áo che gió.
"Anh làm gì vậy? Hại chị tôi bị ngã rồi này."
Lưu A Mãn không để ý, phủi bụi trên quần áo:
"Không sao, là do chị không cẩn thận."
Tai của thanh niên trí thức Lục đỏ bừng, anh không giải thích gì cả. Cất chìa khóa xong, anh đã cầm hành lý của mình ra khỏi phòng đại đội.
Lưu Phát vừa hút thuốc xong đi ra, nhìn bóng lưng anh đi xa, thở dài:
"Thanh niên trí thức Lục này rất tốt, chỉ tiếc là."
Lời này nói...
Lưu A Mãn vội hỏi:
"Anh ấy sao vậy?"
"Cậu ấy xuống nông thôn cũng gần một năm rồi, trước đó vì biết lái máy kéo còn được lãnh đạo công xã khen ngợi, nên đã đến nhà máy đường của huyện làm người lái máy kéo. Mắt thấy cuộc sống tốt đẹp sắp đến rồi, không biết từ đâu truyền ra tin tức trong nhà cậu ấy có bối cảnh nước ngoài, thế là lại phải thu dọn hành lý trở về."
Ồ, cô hình như có ấn tượng về câu chuyện này, không, là chủ cũ có ấn tượng, cô vô thức hỏi:
"Thanh niên trí thức Lục này tên gì?"
"Lục Tri Nhàn, sao vậy?"
Lục Tri Nhàn? Là nam thanh niên trí thức sau này đã mất mạng vì nhảy xuống nước cứu một đứa trẻ ư?
Kiếp trước, mặc dù chủ cũ không quen Lục Tri Nhàn nhưng cũng nghe nói về câu chuyện của anh. Công xã còn lấy anh hùng bình dân như anh làm tấm gương, dán lên bảng vàng của công xã.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro