[Thập Niên 70] Nữ Phụ Độc Ác Quay Đầu Làm Bờ (H)
Chương 16
2024-11-21 05:53:34
Ánh mặt trời xuyên qua chiếc rèm cửa màu xanh có thêu hoa văn tre trúc, chiếu gọi lên thân thể của Diêu Doanh Doanh đang quấn trong chăn, vô cùng ấm áp. Thỉnh thoảng có tiếng chim hót véo von vang lên bên tai, tiếng hót êm tai làm cho người ta dễ chịu, dường như có thể tưởng tượng ra bọn chúng đang đậu trên nhánh cây xanh mướt tỉa tót bộ lông của mình, tận hưởng gió xuân. Cô động đậy mí mắt, lật người một cái, cảm thấy giống như mình đang nằm mơ, trong mơ có rừng cây, có tiếng chim hót, còn có hương hoa thoang thoảng, mang theo vị ngọt ngào đắng chát.
Đột nhiên có tiếng khóc của đứa trẻ con nhà hàng xóm kế bên truyền đến, Diêu Doanh Doanh chốn vào trong chăn che lỗ tai mình lại, lại vùng vằng một lúc, mới chậm rãi ngồi dậy, mở đôi mắt trong veo ẩm ướt ra.
“A a a a a tiêu đời rồi, sắp bị mắng chết rồi!” Cô hoang mang lúng túng xuống giường mặc quần áo, ngước nhìn đồng hồ đã mười giờ rưỡi rồi.
Dứt khoát quay lại giường vươn vai uốn éo mấy cái mặc đời cuốn trôi, lăn lộn thêm vài vòng.
Không có anh, được ngủ quá thoải mái.
Bất chợt ngửi thấy trong không khí dường như có mùi thơm nhàn nhạt, không phải đang nằm mơ, Diêu Doanh Doanh trở mình lại, chỉ nhìn thấy trên bàn có cắm một lọ hoa đào lớn.
Là một lọ sữa bò rỗng rất lớn, chứa đầy nước, và một bó hoa đào hồng tím nhạt đang nở rực, tỏa ra mùi thơm mát nhè nhẹ, trên những cánh hoa còn mang theo vài giọt nước tròn xoe, Diêu Doanh Doanh không kìm được mà kéo chúng lại tận tình hít hà, trong sự say sưa còn mang theo chút tham lam.
Mở cửa sổ ra trong sự phấn khởi, ngắm nhìn những cánh hoa đào khẽ nhảy múa trong làn gió mát, wow! Những cánh hoa chầm chậm rơi xuống! Diêu Doanh Doanh không kiềm lòng được mà hứng lấy, để vào trong miệng nhấp nhấp, có chút đắng chắt, lại có chút ngọt thanh.
“Con gái à, tỉnh lại đi, đỡ chút nào chưa, mau mặc quần áo vào, đừng để bị lạnh.” Mẹ Diêu vác một cái giỏ từ bên ngoài trở về, thấy con gái mình đứng cạnh cửa sổ, không nhịn được mà cằn nhằn.
Diêu Doanh Doanh trợn mắt nhìn về phía mẹ Diêu trong sự nghi ngờ, thế này… không đúng lắm, không phải là trực tiếp mắng cô một trận sao, dậy muộn như vậy.
Câu tiếp theo của mẹ Diêu đã lập tức giải đáp. “Rửa mặt chút đi rồi qua ăn cơm, làm sao mà đầu vẫn còn đau thế, haizzz, có phải là gần đây con học chữ quá mệt rồi không, đã hầm canh gà cho con rồi, cũng để lại đùi gà cho con đấy, tiểu Tống đặc biệt mang từ thị trấn về, đối xử với con tốt biết bao! Làm việc cá nhân xong thì thay con làm việc, để con được nghỉ ngơi nhiều hơn…”
Đột nhiên có tiếng khóc của đứa trẻ con nhà hàng xóm kế bên truyền đến, Diêu Doanh Doanh chốn vào trong chăn che lỗ tai mình lại, lại vùng vằng một lúc, mới chậm rãi ngồi dậy, mở đôi mắt trong veo ẩm ướt ra.
“A a a a a tiêu đời rồi, sắp bị mắng chết rồi!” Cô hoang mang lúng túng xuống giường mặc quần áo, ngước nhìn đồng hồ đã mười giờ rưỡi rồi.
Dứt khoát quay lại giường vươn vai uốn éo mấy cái mặc đời cuốn trôi, lăn lộn thêm vài vòng.
Không có anh, được ngủ quá thoải mái.
Bất chợt ngửi thấy trong không khí dường như có mùi thơm nhàn nhạt, không phải đang nằm mơ, Diêu Doanh Doanh trở mình lại, chỉ nhìn thấy trên bàn có cắm một lọ hoa đào lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Là một lọ sữa bò rỗng rất lớn, chứa đầy nước, và một bó hoa đào hồng tím nhạt đang nở rực, tỏa ra mùi thơm mát nhè nhẹ, trên những cánh hoa còn mang theo vài giọt nước tròn xoe, Diêu Doanh Doanh không kìm được mà kéo chúng lại tận tình hít hà, trong sự say sưa còn mang theo chút tham lam.
Mở cửa sổ ra trong sự phấn khởi, ngắm nhìn những cánh hoa đào khẽ nhảy múa trong làn gió mát, wow! Những cánh hoa chầm chậm rơi xuống! Diêu Doanh Doanh không kiềm lòng được mà hứng lấy, để vào trong miệng nhấp nhấp, có chút đắng chắt, lại có chút ngọt thanh.
“Con gái à, tỉnh lại đi, đỡ chút nào chưa, mau mặc quần áo vào, đừng để bị lạnh.” Mẹ Diêu vác một cái giỏ từ bên ngoài trở về, thấy con gái mình đứng cạnh cửa sổ, không nhịn được mà cằn nhằn.
Diêu Doanh Doanh trợn mắt nhìn về phía mẹ Diêu trong sự nghi ngờ, thế này… không đúng lắm, không phải là trực tiếp mắng cô một trận sao, dậy muộn như vậy.
Câu tiếp theo của mẹ Diêu đã lập tức giải đáp. “Rửa mặt chút đi rồi qua ăn cơm, làm sao mà đầu vẫn còn đau thế, haizzz, có phải là gần đây con học chữ quá mệt rồi không, đã hầm canh gà cho con rồi, cũng để lại đùi gà cho con đấy, tiểu Tống đặc biệt mang từ thị trấn về, đối xử với con tốt biết bao! Làm việc cá nhân xong thì thay con làm việc, để con được nghỉ ngơi nhiều hơn…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro