[Thập Niên 70] Nữ Phụ Độc Ác Quay Đầu Làm Bờ (H)
Chương 31
2024-11-21 05:53:34
Tổng cộng không được mấy bộ quần áo, anh cả mặc đồ của người khác cho, anh hai mặc đồ của anh cả, Diêu Doanh Doanh thì mặc đồ chỗ vá lớn chỗ vá nhỏ, cho dù là như vậy, cô cũng chọn những bộ có màu sắc tươi sáng nhất.
Cũng chẳng có ai cảm thấy như vậy có gì không ổn, bởi vì mọi người đều trải qua như vậy, nhưng Lý Hướng Đông không ổn, anh ấy khó chịu, anh ấy không chịu được, anh ấy cảm thấy thua thiệt.
Thế là lớn hơn chút nữa, có sức khỏe hơn, Lý Hướng Đông có được cơ hội đi theo đám lưu manh trong thôn lén lút đi vào sâu trong núi hay trong rừng già đặt bẫy, bắt gia súc hoang dã, lại đưa đến nội thành ngay trong đêm, đổi lấy chút tiền. Ban đầu bọn họ còn bắt nạt Lý Hướng Đông nhỏ, luôn bớt xén lại, nhưng một phân tiền chính là một viên kẹo trái cây, cô nhóc kia trân quý mà liếm cả ngày, bàn tay nhỏ xíu dính dính, cho nên dù có Lý Hướng Đông nhỏ, nhưng anh ấy rất liều mạng, đã đánh một trận với bọn chúng, sau đó không còn xảy ra loại chuyện này nữa.
Chỉ vì quản lý nghiêm, nên cơ hội ít đi.
Bây giờ, Diêu Doanh Doanh chỉ nhớ việc Lý Hướng Đông đánh nhau, nhưng cô lại quên mất, trong mười lần có đến tám lần đánh nhau đều là vì cô, cô tham ăn trứng gà, cũng không nhìn rõ, luôn chui vào trong ổ gà của nhà người ta trộm trứng gà, bị chủ bắt được, Lý Hướng Đông thì cười bồi theo, khom người liên tục xin lỗi, hết cách, thật sự không có trứng gà, bởi vì chút chuyện nhỏ mà thím Diêu ở bên ngoài cãi nhau với người phụ nữ khác, chồng của người phụ nữ đó phụ trách phân phát lương thực, liền bớt xén mấy lần, ăn cũng ăn không no, đừng nói chi trứng gà.
Nuôi gà là một người góa phụ hơn bốn mươi mốt tuổi, lúc đó Lý Hướng Đông mười ba mười bốn tuổi, tuy rằng vẫn chưa trưởng thành, nhưng dáng người cao ráo, mày kiếm mắt tinh, đứng ở chỗ đó, giống như một cây bạch dương nhỏ. Người góa phụ cười hề hề đưa tay vuốt ve quai hàm săn chắc của Lý Hướng Đông, “Hôm nay vì của anh trai mày nên tao bỏ qua.”
Tình nhân của người góa phụ từ trong nhà chạy ra đánh vào mặt của Lý Hướng Đông, vừa đánh vừa mắng chửi: “Thằng ranh con không biết xấu hổ, đồ trai bao…”
Chuyện này vốn dĩ vô lý, cũng không có gì bồi thường cho người ta, Lý Hướng Đông chỉ có thể ôm đầu, vừa chịu đựng vừa nói với Diêu Doanh Doanh đang khóc lóc: “Chơi trốn tìm đi, bịt mắt lại.”
Diêu Doanh Doanh chính là ngốc hơn người khác, mỗi lần chơi trốn tìm cũng chỉ biết nhắm mắt lại, bịt luôn cả tai, cho rằng không nhìn thấy người khác thì người khác sẽ không nhìn thấy mình.
Ngày đó khi hai ngày đi về đúng lúc mặt trời lặn, ánh chiều tà kéo dài bóng của hai người, Lý Hướng Đông khập khiễng, hai người đi rất chậm, Diêu Doanh Doanh khóc nức nở sụt sùi tới mức nước mũi tèm lem, mím môi nói sau này cũng không ăn trứng gà nữa. Lý Hướng Đông chỉ vào vầng trán nhỏ nhắn xinh đẹp của Diêu Doanh Doanh nói, “Đừng, sau này anh sẽ để em mỗi ngày đều có thể ăn được một quả trứng gà.”
Cũng chẳng có ai cảm thấy như vậy có gì không ổn, bởi vì mọi người đều trải qua như vậy, nhưng Lý Hướng Đông không ổn, anh ấy khó chịu, anh ấy không chịu được, anh ấy cảm thấy thua thiệt.
Thế là lớn hơn chút nữa, có sức khỏe hơn, Lý Hướng Đông có được cơ hội đi theo đám lưu manh trong thôn lén lút đi vào sâu trong núi hay trong rừng già đặt bẫy, bắt gia súc hoang dã, lại đưa đến nội thành ngay trong đêm, đổi lấy chút tiền. Ban đầu bọn họ còn bắt nạt Lý Hướng Đông nhỏ, luôn bớt xén lại, nhưng một phân tiền chính là một viên kẹo trái cây, cô nhóc kia trân quý mà liếm cả ngày, bàn tay nhỏ xíu dính dính, cho nên dù có Lý Hướng Đông nhỏ, nhưng anh ấy rất liều mạng, đã đánh một trận với bọn chúng, sau đó không còn xảy ra loại chuyện này nữa.
Chỉ vì quản lý nghiêm, nên cơ hội ít đi.
Bây giờ, Diêu Doanh Doanh chỉ nhớ việc Lý Hướng Đông đánh nhau, nhưng cô lại quên mất, trong mười lần có đến tám lần đánh nhau đều là vì cô, cô tham ăn trứng gà, cũng không nhìn rõ, luôn chui vào trong ổ gà của nhà người ta trộm trứng gà, bị chủ bắt được, Lý Hướng Đông thì cười bồi theo, khom người liên tục xin lỗi, hết cách, thật sự không có trứng gà, bởi vì chút chuyện nhỏ mà thím Diêu ở bên ngoài cãi nhau với người phụ nữ khác, chồng của người phụ nữ đó phụ trách phân phát lương thực, liền bớt xén mấy lần, ăn cũng ăn không no, đừng nói chi trứng gà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nuôi gà là một người góa phụ hơn bốn mươi mốt tuổi, lúc đó Lý Hướng Đông mười ba mười bốn tuổi, tuy rằng vẫn chưa trưởng thành, nhưng dáng người cao ráo, mày kiếm mắt tinh, đứng ở chỗ đó, giống như một cây bạch dương nhỏ. Người góa phụ cười hề hề đưa tay vuốt ve quai hàm săn chắc của Lý Hướng Đông, “Hôm nay vì của anh trai mày nên tao bỏ qua.”
Tình nhân của người góa phụ từ trong nhà chạy ra đánh vào mặt của Lý Hướng Đông, vừa đánh vừa mắng chửi: “Thằng ranh con không biết xấu hổ, đồ trai bao…”
Chuyện này vốn dĩ vô lý, cũng không có gì bồi thường cho người ta, Lý Hướng Đông chỉ có thể ôm đầu, vừa chịu đựng vừa nói với Diêu Doanh Doanh đang khóc lóc: “Chơi trốn tìm đi, bịt mắt lại.”
Diêu Doanh Doanh chính là ngốc hơn người khác, mỗi lần chơi trốn tìm cũng chỉ biết nhắm mắt lại, bịt luôn cả tai, cho rằng không nhìn thấy người khác thì người khác sẽ không nhìn thấy mình.
Ngày đó khi hai ngày đi về đúng lúc mặt trời lặn, ánh chiều tà kéo dài bóng của hai người, Lý Hướng Đông khập khiễng, hai người đi rất chậm, Diêu Doanh Doanh khóc nức nở sụt sùi tới mức nước mũi tèm lem, mím môi nói sau này cũng không ăn trứng gà nữa. Lý Hướng Đông chỉ vào vầng trán nhỏ nhắn xinh đẹp của Diêu Doanh Doanh nói, “Đừng, sau này anh sẽ để em mỗi ngày đều có thể ăn được một quả trứng gà.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro