Thập Niên 70: Nữ Phụ Mỹ Nhân Trong Đại Tạp Viện
Chương 12
Thanh Đinh Chi Âm
2024-08-31 08:45:09
----
Khi bà nằm lên giường, Thẩm Thành Đông mang một chậu nước lạnh đến, thấm ướt khăn lông đặt lên mắt cá chân bị thương của bà để chườm lạnh.
Quá trình diễn ra trôi chảy và thành thạo, điều này làm cho Trần Ái Hà tò mò vì sao anh biết những thứ này?
Chẳng lẽ do kinh nghiệm đánh nhau trước kia?
Không có gì lạ khi bà nghĩ như vậy, do Thẩm Thành Đông trông hung dữ, không phải người dễ chọc. Đây cũng là một trong những lý do mà bà không muốn chọn anh làm con rể.
Trong lòng bà nghi ngờ, lập tức hỏi ra.
Thẩm Thành Đông ngơ ngác, trả lời thật: "Hàng xóm nhà con là bác sĩ, từ nhỏ con đã học được một ít từ ông ấy."
Tuy nhiên người nọ là bác sĩ thú y.
Sợ bà ghét nên anh không nói kỹ.
Trần Ái Hà hơi bất ngờ, ánh mắt đang dò xét hiện lên sự ấm áp.
"May là có con ở nhà, cảm ơn con."
Cảm nhận được ý tốt của đối phương, khóe miệng Thẩm Thành Đông hơi nhếch lên.
Không lâu sau, Khương Nhu dẫn bác sĩ Ngô đến. Sau khi kiểm tra, mắt cá chân của bà bị bong gân, vết thương ở thắt lưng không sao, nhìn chung không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi.
Trần Ái Hà nhớ ra lý do mình bị ngã, vội vàng giục Khương Nhu: "Chị con vừa gọi điện thoại tới, con nhanh đi ra đầu hẻm trả lời con bé, đầu bên kia vẫn đang chờ."
Tiền điện thoại ngày nay đắt, nhận điện thoại phải trả tiền, Khương Thu Vũ thường gửi điện báo hoặc viết thư, chỉ có lúc cần tiền hoặc vé mới gọi điện thoại.
"Mẹ bị ngã vì chị ấy?" Khương Nhu khẽ nhíu mày hỏi.
Trần Ái Hà ấp úng nhỏ giọng trả lời: "Không phải đang vội sao? Con đi nhanh đi."
Khương Nhu không chịu nổi bà giục, chỉ có thể chạy tới nhà bà Chu ở đầu hẻm. Bà là người đại diện điện thoại công cộng của hẻm, có biệt danh là Chu Linh Thông, vì dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, bà đều biết hết.
Cô mới đi đến cửa, nghe bà Chu nói với đầu dây bên kia: "Nhà con vẫn chưa có người tới, con cúp máy chờ một lát nhé."
Khương Nhu nghĩ đến đầu dây bên kia có thể là Khương Thu Vũ, bước lên phía trước hỏi: "Là chị gái cháu sao?"
Bà Chu thấy cô gật đầu, đưa ống nghe cho cô.
"Alo, em đây."
Đây là lần đầu tiên hai người trò chuyện sau khi kết hôn, Khương Nhu cảm thấy thấp thỏm, ngay cả giọng nói cũng mang theo sự xa cách khó nhận ra. Cô nghĩ đến số phận của ba mẹ trong sách, cô thật sự không thể giả vờ thân thiết được nữa...
"Tiểu Nhu, là em sao?" Giọng điệu đối phương dịu dàng, làm cho người ta cảm thấy như hơi thở của mùa xuân.
"Ừ, có chuyện gì sao?" Khương Nhu dùng ngón tay nhẹ nhàng quấn quanh dây nghe, một vòng rồi một vòng, không ngừng.
Khương Thu Vũ quen với tính cách ít nói của cô, nhìn đồng hồ, nói thẳng mục đích của cuộc gọi hôm nay.
"Ngày hôm qua cậu chị gọi điện thoại tới cho đội sản xuất, nói em bảo cậu đi khỏi nhà sau sáu ngày nữa, đúng không?"
"Đúng, có chuyện này."
Khi bà nằm lên giường, Thẩm Thành Đông mang một chậu nước lạnh đến, thấm ướt khăn lông đặt lên mắt cá chân bị thương của bà để chườm lạnh.
Quá trình diễn ra trôi chảy và thành thạo, điều này làm cho Trần Ái Hà tò mò vì sao anh biết những thứ này?
Chẳng lẽ do kinh nghiệm đánh nhau trước kia?
Không có gì lạ khi bà nghĩ như vậy, do Thẩm Thành Đông trông hung dữ, không phải người dễ chọc. Đây cũng là một trong những lý do mà bà không muốn chọn anh làm con rể.
Trong lòng bà nghi ngờ, lập tức hỏi ra.
Thẩm Thành Đông ngơ ngác, trả lời thật: "Hàng xóm nhà con là bác sĩ, từ nhỏ con đã học được một ít từ ông ấy."
Tuy nhiên người nọ là bác sĩ thú y.
Sợ bà ghét nên anh không nói kỹ.
Trần Ái Hà hơi bất ngờ, ánh mắt đang dò xét hiện lên sự ấm áp.
"May là có con ở nhà, cảm ơn con."
Cảm nhận được ý tốt của đối phương, khóe miệng Thẩm Thành Đông hơi nhếch lên.
Không lâu sau, Khương Nhu dẫn bác sĩ Ngô đến. Sau khi kiểm tra, mắt cá chân của bà bị bong gân, vết thương ở thắt lưng không sao, nhìn chung không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi.
Trần Ái Hà nhớ ra lý do mình bị ngã, vội vàng giục Khương Nhu: "Chị con vừa gọi điện thoại tới, con nhanh đi ra đầu hẻm trả lời con bé, đầu bên kia vẫn đang chờ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiền điện thoại ngày nay đắt, nhận điện thoại phải trả tiền, Khương Thu Vũ thường gửi điện báo hoặc viết thư, chỉ có lúc cần tiền hoặc vé mới gọi điện thoại.
"Mẹ bị ngã vì chị ấy?" Khương Nhu khẽ nhíu mày hỏi.
Trần Ái Hà ấp úng nhỏ giọng trả lời: "Không phải đang vội sao? Con đi nhanh đi."
Khương Nhu không chịu nổi bà giục, chỉ có thể chạy tới nhà bà Chu ở đầu hẻm. Bà là người đại diện điện thoại công cộng của hẻm, có biệt danh là Chu Linh Thông, vì dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, bà đều biết hết.
Cô mới đi đến cửa, nghe bà Chu nói với đầu dây bên kia: "Nhà con vẫn chưa có người tới, con cúp máy chờ một lát nhé."
Khương Nhu nghĩ đến đầu dây bên kia có thể là Khương Thu Vũ, bước lên phía trước hỏi: "Là chị gái cháu sao?"
Bà Chu thấy cô gật đầu, đưa ống nghe cho cô.
"Alo, em đây."
Đây là lần đầu tiên hai người trò chuyện sau khi kết hôn, Khương Nhu cảm thấy thấp thỏm, ngay cả giọng nói cũng mang theo sự xa cách khó nhận ra. Cô nghĩ đến số phận của ba mẹ trong sách, cô thật sự không thể giả vờ thân thiết được nữa...
"Tiểu Nhu, là em sao?" Giọng điệu đối phương dịu dàng, làm cho người ta cảm thấy như hơi thở của mùa xuân.
"Ừ, có chuyện gì sao?" Khương Nhu dùng ngón tay nhẹ nhàng quấn quanh dây nghe, một vòng rồi một vòng, không ngừng.
Khương Thu Vũ quen với tính cách ít nói của cô, nhìn đồng hồ, nói thẳng mục đích của cuộc gọi hôm nay.
"Ngày hôm qua cậu chị gọi điện thoại tới cho đội sản xuất, nói em bảo cậu đi khỏi nhà sau sáu ngày nữa, đúng không?"
"Đúng, có chuyện này."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro