Thập Niên 70: Nữ Phụ Mỹ Nhân Trong Đại Tạp Viện
Chương 27
Thanh Đinh Chi Âm
2024-08-31 08:45:09
----
Hàn lão tam lấy ba mươi tệ từ trong túi xách ra, đau lòng nói: “Chị dâu, chị cứ nhận số tiền này đi, ngày mai tôi trả lại đồng hồ.”
Giá thị trường của đồng hồ khoảng năm mươi tệ, sau khi chiết khấu một nửa và chi phí sửa chữa giường này kia thì ba mươi tệ cũng không nhiều.
Trần Ái Hà nhận tiền, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng: “Được rồi, khi nào cậu mang đồng hồ đến, tôi sẽ trả lại cậu hai mươi lăm tệ.”
Sau đó Hàn lão tam giao chìa khóa, lấy hết hành lý nhà mình đi, thậm chí còn mượn xe đẩy của hàng xóm trong sân.
Mọi người đều nghe chuyện nhà họ Khương đến lấy lại nhà, một người hàng xóm tò mò đi tới hỏi: “Hàn lão tam đã chuyển đi rồi à? Sau này ai sẽ ở trong ngôi nhà này?”
Để con gái sống trong tứ hợp viên hòa thuận hơn, Trần Ái Hà rất kiên nhẫn giải đáp từng câu hỏi một.
Khi ông nội còn sống, Khương Nhu luôn đến sân này chơi, ấn tượng sâu sắc nhất của mọi người với cô là đẹp đến mức không thể tin được, trong thành phố cũng không có nhiều cô gái xinh đẹp như cô. Thứ hai, tính cách cô thật thà, không thích nói chuyện với ai nhưng lại rất lễ phép.
Vừa nghe tin cô sắp chuyển đến đây, một vài người hàng xóm rất vui mừng nói: “Tốt quá tồi! Bà không biết đâu, ngày nào vợ chồng Hàn lão tam cũng cãi nhau, khiến chúng tôi đau đầu. Chúng tôi mong bọn họ dọn đi từ lâu rồi!”
“Đúng vậy, hai người bọn họ phiền toái nhất. Đúng rồi, mọi người tính khi nào mới chuyển đến đây? Có cần chúng tôi giúp gì không?”
Trong lúc Trần Ái Hà đang nói chuyện với mọi người, Khương Nhu lặng lẽ trở lại phòng, quét mắt nhìn lại từng ngóc ngách một lần nữa.
Cô vốn tưởng căn nhà này chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ một chút là có thể ở, nhưng có vẻ còn phải mất vài ngày dọn dẹp mới có thể dọn tới ở được.
Cô lấy giấy bút trong túi ra, liệt kê những thứ cần mua thêm, sửa chữa, mãi đến khi Trần Ái Hà vào nhà, cô mới cất đi tờ giấy viết đầy chữ.
“Hàng xóm trong viện này rất tốt, sau này con phải quan hệ tốt với bọn họ, nếu bị bắt nạt thì cứ nói cho người nhà biết.”
“Ừm, con biết rồi.”
Thấy cô buồn rầu, chỉ biết gật đầu, sao Trần Ái Hà có thể hoàn toàn yên tâm được? Nhưng lúc nên buông tay cũng phải học cách buông tay mới được.
“Con đạp xe về nhà trước, mẹ sang chỗ dì ngồi nghỉ một lúc đi.”
Vừa rồi sợ Hàn lão tam nghĩ bọn họ đông người sẽ bắt nạt ít người nên Trần Ái Hà vẫn ngồi trong sân mà không vào nhà, ngộ nhỡ bọn họ trở mặt thì lúc nào cũng sẵn sàng xông vào.
Kết quả kinh ngạc vì bà không có cơ hội này.
Sau khi mọi người giải tán, Khương Nhu khóa cửa nhà đi đến tiệm sửa xe.
Lúc này, một ông lão ngồi bắt chéo chân trên ghế đẩu nhàn nhã uống trà, Thẩm Thành Đông ngồi xổm bên cạnh, đang cúi đầu sửa lốp cho khách.
Hàn lão tam lấy ba mươi tệ từ trong túi xách ra, đau lòng nói: “Chị dâu, chị cứ nhận số tiền này đi, ngày mai tôi trả lại đồng hồ.”
Giá thị trường của đồng hồ khoảng năm mươi tệ, sau khi chiết khấu một nửa và chi phí sửa chữa giường này kia thì ba mươi tệ cũng không nhiều.
Trần Ái Hà nhận tiền, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng: “Được rồi, khi nào cậu mang đồng hồ đến, tôi sẽ trả lại cậu hai mươi lăm tệ.”
Sau đó Hàn lão tam giao chìa khóa, lấy hết hành lý nhà mình đi, thậm chí còn mượn xe đẩy của hàng xóm trong sân.
Mọi người đều nghe chuyện nhà họ Khương đến lấy lại nhà, một người hàng xóm tò mò đi tới hỏi: “Hàn lão tam đã chuyển đi rồi à? Sau này ai sẽ ở trong ngôi nhà này?”
Để con gái sống trong tứ hợp viên hòa thuận hơn, Trần Ái Hà rất kiên nhẫn giải đáp từng câu hỏi một.
Khi ông nội còn sống, Khương Nhu luôn đến sân này chơi, ấn tượng sâu sắc nhất của mọi người với cô là đẹp đến mức không thể tin được, trong thành phố cũng không có nhiều cô gái xinh đẹp như cô. Thứ hai, tính cách cô thật thà, không thích nói chuyện với ai nhưng lại rất lễ phép.
Vừa nghe tin cô sắp chuyển đến đây, một vài người hàng xóm rất vui mừng nói: “Tốt quá tồi! Bà không biết đâu, ngày nào vợ chồng Hàn lão tam cũng cãi nhau, khiến chúng tôi đau đầu. Chúng tôi mong bọn họ dọn đi từ lâu rồi!”
“Đúng vậy, hai người bọn họ phiền toái nhất. Đúng rồi, mọi người tính khi nào mới chuyển đến đây? Có cần chúng tôi giúp gì không?”
Trong lúc Trần Ái Hà đang nói chuyện với mọi người, Khương Nhu lặng lẽ trở lại phòng, quét mắt nhìn lại từng ngóc ngách một lần nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô vốn tưởng căn nhà này chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ một chút là có thể ở, nhưng có vẻ còn phải mất vài ngày dọn dẹp mới có thể dọn tới ở được.
Cô lấy giấy bút trong túi ra, liệt kê những thứ cần mua thêm, sửa chữa, mãi đến khi Trần Ái Hà vào nhà, cô mới cất đi tờ giấy viết đầy chữ.
“Hàng xóm trong viện này rất tốt, sau này con phải quan hệ tốt với bọn họ, nếu bị bắt nạt thì cứ nói cho người nhà biết.”
“Ừm, con biết rồi.”
Thấy cô buồn rầu, chỉ biết gật đầu, sao Trần Ái Hà có thể hoàn toàn yên tâm được? Nhưng lúc nên buông tay cũng phải học cách buông tay mới được.
“Con đạp xe về nhà trước, mẹ sang chỗ dì ngồi nghỉ một lúc đi.”
Vừa rồi sợ Hàn lão tam nghĩ bọn họ đông người sẽ bắt nạt ít người nên Trần Ái Hà vẫn ngồi trong sân mà không vào nhà, ngộ nhỡ bọn họ trở mặt thì lúc nào cũng sẵn sàng xông vào.
Kết quả kinh ngạc vì bà không có cơ hội này.
Sau khi mọi người giải tán, Khương Nhu khóa cửa nhà đi đến tiệm sửa xe.
Lúc này, một ông lão ngồi bắt chéo chân trên ghế đẩu nhàn nhã uống trà, Thẩm Thành Đông ngồi xổm bên cạnh, đang cúi đầu sửa lốp cho khách.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro