Thập Niên 70: Nữ Phụ Mỹ Nhân Trong Đại Tạp Viện
Chương 35
Thanh Đinh Chi Âm
2024-08-31 08:45:09
----
Cô rón rén đi về chỗ anh ấy, vừa định tới gần thì người đàn ông bỗng nhiên mở mắt ra. Sau khi nhìn rõ là ai, đáy mắt anh ấy hiện lên một nụ cười: “Sao mẹ anh lại bảo em tới đây?”
Khương Nhu ngồi xuống ghế bên giường, cười trả lời: “Hôm nay dì cả bận nên bảo em tới. Anh thấy thế nào rồi?”
“Cũng ổn hơn rồi.”
Sắc mặt Hàn Nguyên Thượng vẫn hồng hào, gầy hơn trước rất nhiều, nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh trong trẻo, không thể nhận ra anh ấy vừa mới trải qua chuyện sinh tử.
Khương Nhu mở nắp hộp cơm ra, một mùi thơm đặc trưng của bánh bao thịt tỏa ra, anh ấy hít mũi, hỏi: “Này là em mua sao? Thơm quá.”
“Không phải, do Thành Đông làm đó.” Khương Nhu vô cùng tự hào khi nhắc đến tài nấu nướng của Thẩm Thành Đông, Khương Nhu vô cùng tự hào.
Cô chưa từng ăn món nào ngon hơn tài nấu nướng của anh.
Hàn Nguyên Thượng kinh ngạc nhướng mày, không ngờ người đàn ông trông thô lỗ đó lại làm công việc tỉ mỉ này.
“Anh nếm thử xem, hương vị tuyệt đối ngon nhất.” Khương Nhu đưa đũa cho anh, ánh mắt tràn ngập chờ mong.
Dáng vẻ cầu xin khen ngợi này chọc anh ấy bật cười nhẹ, gắp bánh bao lên nếm thử một miếng. Mùi thịt lập tức tràn ngập trong khoang miệng, trong đó còn xen lẫn vị tươi đặc trưng của nấm.
Anh ấy vừa ăn vừa khen: “Đúng là rất ngon! Xem ra em nhặt được bảo vật rồi.”
Nghe vậy, Khương Nhu cười rạng rỡ, trên mặt lộ vẻ ngây thơ: “Đúng vậy! Anh ấy thật sự rất tốt.”
Hàn Nguyên Thượng nhìn cô thật sâu, không khỏi trêu ghẹo: “Nếu để Đường Sách thấy em như vậy thì có lẽ sẽ bị tức chết mất.”
Đường Sách cũng sống trong đại tạp viện và lớn lên cùng bọn họ, bây giờ anh ta là đồng đội của Hàn Nguyên Thượng, vẫn luôn yêu Khương Nhu, nhưng Khương Nhu chỉ coi anh ta như anh trai mình, chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn với anh ta.
“Anh đừng nói lung tung, nếu để cho mẹ em nghe thấy lời này chắc chắn sẽ đánh anh một trận.”
Khương Nhu nói như vậy bởi vì mẹ của Đường Sách và Trần Ái Hà nổi tiếng là không hợp nhau, cứ gặp mặt là cãi nhau.
Kể từ khi biết Đường Sách thích Khương Nhu, tình thế chiến đấu đã leo thang mấy lần. Đường Sách nhập ngũ một phần cũng vì chuyện này.
Hàn Nguyên Thượng không trêu chọc cô nữa, mà thu nụ cười nói: “Đúng rồi, anh có chuyện muốn nhờ em. Lần này về Bắc Kinh anh cũng mang Tia Chớp về, mẹ anh là người bất cẩn, còn rất bận rộn, em có thể giúp anh chăm sóc nó vài ngày không? Chờ anh xuất viện sẽ đón nó về nhà.”
Tia Chớp là một chú chó sữa nhỏ, vốn là mầm non tốt để làm quân khuyển, nhưng vì bất cẩn bị thương nên chỉ có thể rời khỏi quá trình huấn luyện và được Hàn Nguyên Thượng nhận nuôi. Nó rất thông minh, Khương Nhu đã nghe nói đến tên của nó từ sớm, nháy mắt hai mắt sáng ngời: “Đương nhiên được rồi, vừa lúc em định chuyển nhà, có chỗ nuôi nó.”
Hàn Nguyên Thượng vẫn không biết chuyện cô định chuyển nhà, sau khi hỏi thăm một lúc, vẻ mặt anh ấy lại trở nên sâu xa:
“Khi nào Khương Thu Vũ trở về thành phố? Anh nghe nói con bé đã đính hôn ở nông thôn rồi?”
“Ừm, đối tượng đính hôn cũng là thanh niên trí thức, hình như bối cảnh không tầm thường.” Khương Nhu không muốn nói nhiều đến Khương Thu Vũ.
Mà Hàn Nguyên Thương nhìn ra cô khác thường, sắc mặt lạnh lùng: “Sao thế? Cô ta lại lén bắt nạt em sao?”
“Không có, chị ấy không ở Bắc Kinh thì sao có thể bắt nạt em được chứ?”
Cô rón rén đi về chỗ anh ấy, vừa định tới gần thì người đàn ông bỗng nhiên mở mắt ra. Sau khi nhìn rõ là ai, đáy mắt anh ấy hiện lên một nụ cười: “Sao mẹ anh lại bảo em tới đây?”
Khương Nhu ngồi xuống ghế bên giường, cười trả lời: “Hôm nay dì cả bận nên bảo em tới. Anh thấy thế nào rồi?”
“Cũng ổn hơn rồi.”
Sắc mặt Hàn Nguyên Thượng vẫn hồng hào, gầy hơn trước rất nhiều, nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh trong trẻo, không thể nhận ra anh ấy vừa mới trải qua chuyện sinh tử.
Khương Nhu mở nắp hộp cơm ra, một mùi thơm đặc trưng của bánh bao thịt tỏa ra, anh ấy hít mũi, hỏi: “Này là em mua sao? Thơm quá.”
“Không phải, do Thành Đông làm đó.” Khương Nhu vô cùng tự hào khi nhắc đến tài nấu nướng của Thẩm Thành Đông, Khương Nhu vô cùng tự hào.
Cô chưa từng ăn món nào ngon hơn tài nấu nướng của anh.
Hàn Nguyên Thượng kinh ngạc nhướng mày, không ngờ người đàn ông trông thô lỗ đó lại làm công việc tỉ mỉ này.
“Anh nếm thử xem, hương vị tuyệt đối ngon nhất.” Khương Nhu đưa đũa cho anh, ánh mắt tràn ngập chờ mong.
Dáng vẻ cầu xin khen ngợi này chọc anh ấy bật cười nhẹ, gắp bánh bao lên nếm thử một miếng. Mùi thịt lập tức tràn ngập trong khoang miệng, trong đó còn xen lẫn vị tươi đặc trưng của nấm.
Anh ấy vừa ăn vừa khen: “Đúng là rất ngon! Xem ra em nhặt được bảo vật rồi.”
Nghe vậy, Khương Nhu cười rạng rỡ, trên mặt lộ vẻ ngây thơ: “Đúng vậy! Anh ấy thật sự rất tốt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn Nguyên Thượng nhìn cô thật sâu, không khỏi trêu ghẹo: “Nếu để Đường Sách thấy em như vậy thì có lẽ sẽ bị tức chết mất.”
Đường Sách cũng sống trong đại tạp viện và lớn lên cùng bọn họ, bây giờ anh ta là đồng đội của Hàn Nguyên Thượng, vẫn luôn yêu Khương Nhu, nhưng Khương Nhu chỉ coi anh ta như anh trai mình, chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn với anh ta.
“Anh đừng nói lung tung, nếu để cho mẹ em nghe thấy lời này chắc chắn sẽ đánh anh một trận.”
Khương Nhu nói như vậy bởi vì mẹ của Đường Sách và Trần Ái Hà nổi tiếng là không hợp nhau, cứ gặp mặt là cãi nhau.
Kể từ khi biết Đường Sách thích Khương Nhu, tình thế chiến đấu đã leo thang mấy lần. Đường Sách nhập ngũ một phần cũng vì chuyện này.
Hàn Nguyên Thượng không trêu chọc cô nữa, mà thu nụ cười nói: “Đúng rồi, anh có chuyện muốn nhờ em. Lần này về Bắc Kinh anh cũng mang Tia Chớp về, mẹ anh là người bất cẩn, còn rất bận rộn, em có thể giúp anh chăm sóc nó vài ngày không? Chờ anh xuất viện sẽ đón nó về nhà.”
Tia Chớp là một chú chó sữa nhỏ, vốn là mầm non tốt để làm quân khuyển, nhưng vì bất cẩn bị thương nên chỉ có thể rời khỏi quá trình huấn luyện và được Hàn Nguyên Thượng nhận nuôi. Nó rất thông minh, Khương Nhu đã nghe nói đến tên của nó từ sớm, nháy mắt hai mắt sáng ngời: “Đương nhiên được rồi, vừa lúc em định chuyển nhà, có chỗ nuôi nó.”
Hàn Nguyên Thượng vẫn không biết chuyện cô định chuyển nhà, sau khi hỏi thăm một lúc, vẻ mặt anh ấy lại trở nên sâu xa:
“Khi nào Khương Thu Vũ trở về thành phố? Anh nghe nói con bé đã đính hôn ở nông thôn rồi?”
“Ừm, đối tượng đính hôn cũng là thanh niên trí thức, hình như bối cảnh không tầm thường.” Khương Nhu không muốn nói nhiều đến Khương Thu Vũ.
Mà Hàn Nguyên Thương nhìn ra cô khác thường, sắc mặt lạnh lùng: “Sao thế? Cô ta lại lén bắt nạt em sao?”
“Không có, chị ấy không ở Bắc Kinh thì sao có thể bắt nạt em được chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro