Thập Niên 70: Nữ Phụ Mỹ Nhân Trong Đại Tạp Viện
Chương 4
Thanh Đinh Chi Âm
2024-08-31 08:45:09
----
"Không có ở đây, ông ấy đi làm rồi, mọi người nhanh lên đi, lề mề thêm một lát nữa là trời sẽ tối."
Khương Nhu bất đắc dĩ, chỉ có thể ngoan ngoãn rời đi.
Thời tiết đầu xuân còn rét lạnh, cô chỉ mặc một chiếc áo len cổ cao màu đỏ, làm nổi bật sự kiều diễm động lòng người của mình.
Nhất là dáng người lả lướt thướt tha ở cạnh Thẩm Thành Đông cao lớn cường tráng đặc biệt xứng đôi.
Hai người một trước một sau ra cửa đại tạp viện, Thẩm Thành Đông bỗng nhiên dừng bước, Khương Nhu không kịp dừng cụng đầu vào tấm lưng rộng.
Cô ngẩng đầu, trong con ngươi hiện lên một tầng hơi nước.
"Sao anh đột nhiên ngừng vậy?"
Thấy trán cô đỏ ửng, Thẩm Thành Đông theo bản năng nhíu mày, vẻ mặt trở nên hung dữ.
Nếu đổi lại là trước kia, Khương Nhu nhất định sẽ bị dọa. Nhưng bây giờ cô biết người đàn ông này chỉ có bề ngoài hung dữ mà thôi.
Vì vậy cô vươn ngón tay xanh xao nhẹ nhàng chọc chọc trán anh, hỏi:
"Anh cười lên rất đẹp, sau này có thể cười nhiều hơn không?"
Đối mặt với yêu cầu của vợ, Thẩm Thành Đông hơi ngẩn ra, lập tức khẽ nhếch khóe miệng, nở nụ cười cứng ngắc mang theo chút ngại ngùng.
"Em chờ ở đây, anh đi mượn chút đồ."
Khương Nhu muốn hỏi anh đi đâu? Còn không kịp hỏi thì người đã bước nhanh mất rồi.
Năm phút sau, anh đẩy một chiếc xe đạp trở về.
Hai mắt Khương Nhu sáng ngời, giọng cũng phấn chấn lên:
"Anh mượn xe đạp ở đâu đó?"
Thẩm Thành Đông đẩy xe đến trước người cô, nhấc chân bước lên xe, đáy mắt lại cười nói:
"Mượn Liễu Nhị, em lên trước đi."
"Ừ, được."
Khương Nhu vui sướng ngồi lên yên sau, muốn nói chờ mua kẹo cưới nhất định phải tặng Liễu Nhị mấy viên mới được.
Thấy cô ngồi vững vàng, Thẩm Thành Đông dùng sức đạp xe về phía công ty cung cấp.
Khương Nhu mặc áo len cao cổ, còn anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, góc áo sơ mi theo gió mà bay, Khương Nhu yên lặng giúp anh kéo góc áo xuống, rất muốn hỏi anh có lạnh hay không?
Nhưng cô lại ngại mở miệng......
Rất nhanh hai người đã tới công ty cung cấp.
Ba ngôi nhà gỗ với những bức tường xám xịt được mấy chữ lớn [phục vụ nhân dân].
Dừng xe đạp lại, cả hai cùng đi vào bên trong.
Khương Nhu mua kẹo quýt theo lời mẹ dặn, cô nhìn thấy kẹo sữa thỏ trắng bên cạnh, rất muốn mua mấy viên ăn.
Thẩm Thành Đông đứng ở phía sau cô nhìn thấy cảnh này hơi nhíu mày, anh lặng lẽ siết chặt túi quần khô quắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhưng lại không móc ra được một phân tiền nào.
Khương Nhu đứng trước nên không nhìn thấy vẻ mặt của anh.
Cô nhớ tới lúc ra cửa mình có mang theo tiền mừng tuổi tích góp được, cô lấy một cái ví vải ra, bên trong có năm mươi tệ, đều là tiền tiết kiệm của cô.
"Đồng chí, phiền anh gói giúp tôi cân một cân kẹo sữa thỏ trắng."
"Không có ở đây, ông ấy đi làm rồi, mọi người nhanh lên đi, lề mề thêm một lát nữa là trời sẽ tối."
Khương Nhu bất đắc dĩ, chỉ có thể ngoan ngoãn rời đi.
Thời tiết đầu xuân còn rét lạnh, cô chỉ mặc một chiếc áo len cổ cao màu đỏ, làm nổi bật sự kiều diễm động lòng người của mình.
Nhất là dáng người lả lướt thướt tha ở cạnh Thẩm Thành Đông cao lớn cường tráng đặc biệt xứng đôi.
Hai người một trước một sau ra cửa đại tạp viện, Thẩm Thành Đông bỗng nhiên dừng bước, Khương Nhu không kịp dừng cụng đầu vào tấm lưng rộng.
Cô ngẩng đầu, trong con ngươi hiện lên một tầng hơi nước.
"Sao anh đột nhiên ngừng vậy?"
Thấy trán cô đỏ ửng, Thẩm Thành Đông theo bản năng nhíu mày, vẻ mặt trở nên hung dữ.
Nếu đổi lại là trước kia, Khương Nhu nhất định sẽ bị dọa. Nhưng bây giờ cô biết người đàn ông này chỉ có bề ngoài hung dữ mà thôi.
Vì vậy cô vươn ngón tay xanh xao nhẹ nhàng chọc chọc trán anh, hỏi:
"Anh cười lên rất đẹp, sau này có thể cười nhiều hơn không?"
Đối mặt với yêu cầu của vợ, Thẩm Thành Đông hơi ngẩn ra, lập tức khẽ nhếch khóe miệng, nở nụ cười cứng ngắc mang theo chút ngại ngùng.
"Em chờ ở đây, anh đi mượn chút đồ."
Khương Nhu muốn hỏi anh đi đâu? Còn không kịp hỏi thì người đã bước nhanh mất rồi.
Năm phút sau, anh đẩy một chiếc xe đạp trở về.
Hai mắt Khương Nhu sáng ngời, giọng cũng phấn chấn lên:
"Anh mượn xe đạp ở đâu đó?"
Thẩm Thành Đông đẩy xe đến trước người cô, nhấc chân bước lên xe, đáy mắt lại cười nói:
"Mượn Liễu Nhị, em lên trước đi."
"Ừ, được."
Khương Nhu vui sướng ngồi lên yên sau, muốn nói chờ mua kẹo cưới nhất định phải tặng Liễu Nhị mấy viên mới được.
Thấy cô ngồi vững vàng, Thẩm Thành Đông dùng sức đạp xe về phía công ty cung cấp.
Khương Nhu mặc áo len cao cổ, còn anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, góc áo sơ mi theo gió mà bay, Khương Nhu yên lặng giúp anh kéo góc áo xuống, rất muốn hỏi anh có lạnh hay không?
Nhưng cô lại ngại mở miệng......
Rất nhanh hai người đã tới công ty cung cấp.
Ba ngôi nhà gỗ với những bức tường xám xịt được mấy chữ lớn [phục vụ nhân dân].
Dừng xe đạp lại, cả hai cùng đi vào bên trong.
Khương Nhu mua kẹo quýt theo lời mẹ dặn, cô nhìn thấy kẹo sữa thỏ trắng bên cạnh, rất muốn mua mấy viên ăn.
Thẩm Thành Đông đứng ở phía sau cô nhìn thấy cảnh này hơi nhíu mày, anh lặng lẽ siết chặt túi quần khô quắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhưng lại không móc ra được một phân tiền nào.
Khương Nhu đứng trước nên không nhìn thấy vẻ mặt của anh.
Cô nhớ tới lúc ra cửa mình có mang theo tiền mừng tuổi tích góp được, cô lấy một cái ví vải ra, bên trong có năm mươi tệ, đều là tiền tiết kiệm của cô.
"Đồng chí, phiền anh gói giúp tôi cân một cân kẹo sữa thỏ trắng."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro