Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công
Mẹ, Con Không L...
Hạ Vãn Ca
2024-08-05 23:56:11
Nói xong, bà ta liếc mắt nhìn Hoàng Quế Mỹ với vẻ dữ tợn, gằn giọng nói: “Quản tốt cái miệng của cô, cô không nói không ai bảo cô câm đâu.”
Trong lòng Hoàng Quế Mỹ hừ lạnh, cô ta muốn nói cho toàn bộ người đại viện đều biết tối nay Diệp Bảo Châu sẽ dẫn đối tượng về nhà, mọi người đều thích xem náo nhiệt, thích hóng chuyện, tối nay nếu Diệp Bảo Châu không dẫn đối tượng về được, người khác chắc chắn sẽ hỏi nọ hỏi kia.
Diệp Phong Thu là một người thích thể diện làm sao có thể nhịn được cục tức này, hiển nhiên đến khi đó Diệp Bảo Châu cũng không thể tự làm chủ chuyện kết hôn của mình được nữa, mà Tôn Đại Minh chính là bến đỗ cuối cùng của cô.
Đang lúc mừng thầm, chỉ nghe thấy tiếng leng keng của chuông xe đạp vang lên, sau đó giọng của Diệp Bảo Châu truyền tới.
“Mẹ, con về rồi!”
Hoàng Quế Mỹ nghe tiếng lập tức ngước lên nhìn, chỉ thấy Diệp Bảo Châu đi tới từ bên đó của đại viện, người đàn ông đi bên cạnh cô cao lớn, dáng người của anh thẳng tắp, tay dắt xe đạp, ngũ quan tuấn tú giống y như người trên áp phích điện ảnh vậy.
Cô ta lập tức ngây người, vậy mà Diệp Bảo Châu lại dẫn người về thật?
…
Ngay cả Hạ Thu Mai cũng sững sờ, người đàn ông lạ mặt đi bên cạnh con gái nhà mình có ngũ quan thâm thúy, mũi cao môi mỏng, đường nét gương mặt lưu loát, một mái tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ càng tôn lên gương mặt anh càng thêm đẹp đẽ, là một người đàn ông tuấn tú có dung mạo cực kỳ đẹp.
Vẫn là thím Lưu phản ứng lại trước, bà ta nhìn Hạ Thu Mai rồi to tiếng hô lên: “Thu Mai, con gái bà dẫn đối tượng về rồi kìa, có tin vui rồi!”
Hoàng Quế Mỹ nghe thế rất nhanh đã đi tới đẩy Hạ Thu Mai một cái, Hạ Thu Mai lấy lại bình tĩnh, nhìn người đàn ông lạ mặt đi cùng Diệp Bảo Châu tới trước mặt mình, vẫn có hơi khó tin: “Cậu là đối tượng của Bảo Châu sao?”
Diệp Bảo Châu vừa định đáp lời lại bị Lục Thiệu Huy giành trước: “Vâng, chào thím, cháu tên là Lục Thiệu Huy, làm cùng một công xưởng với Bảo Châu.”
Giọng nói trầm thấp lại vang dội khiến người có thêm một phần hảo cảm, bản thân Hạ Thu Mai cũng không nhịn được mà nở nụ cười: “Tới thì tốt, mau vào nhà đi, cơm nước đều đã nấu xong hết cả rồi.”
Diệp Bảo Châu nghĩ đến vẻ mặt sững sờ vừa rồi của Hạ Thu Mai mới cười bảo: “Mẹ, con không lừa mẹ chứ.”
Hạ Thu Mai lườm cô một cái nhẹ nhàng, nhanh chóng gọi hai người vào nhà, Diệp Bảo Châu vội kéo người đàn ông đi vào, nhìn thấy ba người khác trong nhà, cô trực tiếp giới thiệu với bọn họ: “Cha, anh cả, anh hai, đây là đồng chí Lục Thiệu Huy, là đối tượng con muốn kết hôn.”
Nói xong, cô lại bảo Lục Thiệu Huy: “Đây là đám người cha tôi, bà nội tôi ở trong phòng, bây giờ bà không nhận được người, ngủ nhiều hơn.”
Ba cha con nhà họ Diệp thấy Lục Thiệu Huy cũng sững sờ, tối qua bọn họ chỉ nghe Diệp Bảo Châu nói gia cảnh và công việc của anh rất tốt, cũng không hề nhắc đến anh lớn lên thế nào, không ngờ đối tượng mà cô dẫn tới lớn lên lại cao lớn và tuấn tú như thế, còn đẹp hơn Tôn Đại Minh trong ảnh rất nhiều.
Diệp Phong Thu vốn còn đang tức giận vì tối qua bị Diệp Bảo Châu cãi lại mình, lần này cơn giận đã hơi tiêu tan, chí ít thì cô cũng dẫn được một người về nhà.
Lục Thiệu Huy trực tiếp chào hỏi người nhà họ Diệp, sau đó đưa đồ mà mình mang tới qua, Hạ Thu Mai nhìn thấy trong túi còn có chai rượu lộ ra, cười bảo: “Người tới là được rồi, còn mua rượu làm gì?”
Diệp Phong Thu bình thường cũng hay uống rượu, lúc này nghe nói có rượu, không đợi Lục Thiệu Huy đáp lời đã vội vàng kêu Hạ Thu Mai nhận đồ, sau đó chỉ vào ghế, nói: “Đồng chí Lục ngồi đi.”
Nói xong, ông ta nhìn về phía Diệp Bảo Châu: “Đi lấy bát đũa với cốc qua đây, chúng ta ăn cơm trước.”
Hạ Thu Mai vội bảo: “Các con ngồi đi, để mẹ đi làm, thuận tiện trông canh bên ngoài đang nấu nữa.”
Nói xong, bà ta đặt đồ mà Lục Thiệu Huy mang tới lên trên cái tủ nhỏ bên cạnh rồi quay người đi ra ngoài.
Hoàng Quế Mỹ vội vàng đi qua liếc mắt nhìn cái túi, bên trong có hai chai rượu, hai bao thuốc, hai loại hoa quả, thế này đối với nhà họ Lục mà nói cũng quá keo kiệt rồi đi, vừa nhìn đã biết không thành tâm, phỏng chừng cũng không phải đối tượng thật sự gì, tám phần là tự Diệp Bảo Châu bỏ tiền ra mua.
Nghĩ như vậy, cô ta đột nhiên sinh ra suy nghĩ xem kịch hay, cô ta muốn xem Diệp Bảo Châu sẽ hoàn thành lời bịa đặt này kiểu gì.
Trong lòng Hoàng Quế Mỹ hừ lạnh, cô ta muốn nói cho toàn bộ người đại viện đều biết tối nay Diệp Bảo Châu sẽ dẫn đối tượng về nhà, mọi người đều thích xem náo nhiệt, thích hóng chuyện, tối nay nếu Diệp Bảo Châu không dẫn đối tượng về được, người khác chắc chắn sẽ hỏi nọ hỏi kia.
Diệp Phong Thu là một người thích thể diện làm sao có thể nhịn được cục tức này, hiển nhiên đến khi đó Diệp Bảo Châu cũng không thể tự làm chủ chuyện kết hôn của mình được nữa, mà Tôn Đại Minh chính là bến đỗ cuối cùng của cô.
Đang lúc mừng thầm, chỉ nghe thấy tiếng leng keng của chuông xe đạp vang lên, sau đó giọng của Diệp Bảo Châu truyền tới.
“Mẹ, con về rồi!”
Hoàng Quế Mỹ nghe tiếng lập tức ngước lên nhìn, chỉ thấy Diệp Bảo Châu đi tới từ bên đó của đại viện, người đàn ông đi bên cạnh cô cao lớn, dáng người của anh thẳng tắp, tay dắt xe đạp, ngũ quan tuấn tú giống y như người trên áp phích điện ảnh vậy.
Cô ta lập tức ngây người, vậy mà Diệp Bảo Châu lại dẫn người về thật?
…
Ngay cả Hạ Thu Mai cũng sững sờ, người đàn ông lạ mặt đi bên cạnh con gái nhà mình có ngũ quan thâm thúy, mũi cao môi mỏng, đường nét gương mặt lưu loát, một mái tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ càng tôn lên gương mặt anh càng thêm đẹp đẽ, là một người đàn ông tuấn tú có dung mạo cực kỳ đẹp.
Vẫn là thím Lưu phản ứng lại trước, bà ta nhìn Hạ Thu Mai rồi to tiếng hô lên: “Thu Mai, con gái bà dẫn đối tượng về rồi kìa, có tin vui rồi!”
Hoàng Quế Mỹ nghe thế rất nhanh đã đi tới đẩy Hạ Thu Mai một cái, Hạ Thu Mai lấy lại bình tĩnh, nhìn người đàn ông lạ mặt đi cùng Diệp Bảo Châu tới trước mặt mình, vẫn có hơi khó tin: “Cậu là đối tượng của Bảo Châu sao?”
Diệp Bảo Châu vừa định đáp lời lại bị Lục Thiệu Huy giành trước: “Vâng, chào thím, cháu tên là Lục Thiệu Huy, làm cùng một công xưởng với Bảo Châu.”
Giọng nói trầm thấp lại vang dội khiến người có thêm một phần hảo cảm, bản thân Hạ Thu Mai cũng không nhịn được mà nở nụ cười: “Tới thì tốt, mau vào nhà đi, cơm nước đều đã nấu xong hết cả rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Bảo Châu nghĩ đến vẻ mặt sững sờ vừa rồi của Hạ Thu Mai mới cười bảo: “Mẹ, con không lừa mẹ chứ.”
Hạ Thu Mai lườm cô một cái nhẹ nhàng, nhanh chóng gọi hai người vào nhà, Diệp Bảo Châu vội kéo người đàn ông đi vào, nhìn thấy ba người khác trong nhà, cô trực tiếp giới thiệu với bọn họ: “Cha, anh cả, anh hai, đây là đồng chí Lục Thiệu Huy, là đối tượng con muốn kết hôn.”
Nói xong, cô lại bảo Lục Thiệu Huy: “Đây là đám người cha tôi, bà nội tôi ở trong phòng, bây giờ bà không nhận được người, ngủ nhiều hơn.”
Ba cha con nhà họ Diệp thấy Lục Thiệu Huy cũng sững sờ, tối qua bọn họ chỉ nghe Diệp Bảo Châu nói gia cảnh và công việc của anh rất tốt, cũng không hề nhắc đến anh lớn lên thế nào, không ngờ đối tượng mà cô dẫn tới lớn lên lại cao lớn và tuấn tú như thế, còn đẹp hơn Tôn Đại Minh trong ảnh rất nhiều.
Diệp Phong Thu vốn còn đang tức giận vì tối qua bị Diệp Bảo Châu cãi lại mình, lần này cơn giận đã hơi tiêu tan, chí ít thì cô cũng dẫn được một người về nhà.
Lục Thiệu Huy trực tiếp chào hỏi người nhà họ Diệp, sau đó đưa đồ mà mình mang tới qua, Hạ Thu Mai nhìn thấy trong túi còn có chai rượu lộ ra, cười bảo: “Người tới là được rồi, còn mua rượu làm gì?”
Diệp Phong Thu bình thường cũng hay uống rượu, lúc này nghe nói có rượu, không đợi Lục Thiệu Huy đáp lời đã vội vàng kêu Hạ Thu Mai nhận đồ, sau đó chỉ vào ghế, nói: “Đồng chí Lục ngồi đi.”
Nói xong, ông ta nhìn về phía Diệp Bảo Châu: “Đi lấy bát đũa với cốc qua đây, chúng ta ăn cơm trước.”
Hạ Thu Mai vội bảo: “Các con ngồi đi, để mẹ đi làm, thuận tiện trông canh bên ngoài đang nấu nữa.”
Nói xong, bà ta đặt đồ mà Lục Thiệu Huy mang tới lên trên cái tủ nhỏ bên cạnh rồi quay người đi ra ngoài.
Hoàng Quế Mỹ vội vàng đi qua liếc mắt nhìn cái túi, bên trong có hai chai rượu, hai bao thuốc, hai loại hoa quả, thế này đối với nhà họ Lục mà nói cũng quá keo kiệt rồi đi, vừa nhìn đã biết không thành tâm, phỏng chừng cũng không phải đối tượng thật sự gì, tám phần là tự Diệp Bảo Châu bỏ tiền ra mua.
Nghĩ như vậy, cô ta đột nhiên sinh ra suy nghĩ xem kịch hay, cô ta muốn xem Diệp Bảo Châu sẽ hoàn thành lời bịa đặt này kiểu gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro