Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công
Không Sao, Tôi...
Hạ Vãn Ca
2024-08-05 23:56:11
Lần này, Hoàng Quế Mai mới thật sự tin Diệp Bảo Châu và Lục Thiệu Huy sắp kết hôn, tuy điều kiện của Lục Thiệu Huy đều tốt hơn Tôn Đại Minh nhưng nhà họ Lục kẹt sỉ, ở trong mắt bọn họ anh vẫn không bằng Tôn Đại Minh.
Nếu Tôn Đại Minh thành em rể của bọn họ vậy cuộc sống của cô ta với Bảo Trung ở xưởng dệt chắc chắn càng ngày càng tốt, ai biết nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim, thật đúng là xúi quẩy!
Mọi người ôm suy nghĩ khác nhau, Diệp Bảo Châu cũng không rảnh mà để ý, ngày mai cô còn phải ra ngoài dạo phố với Lục Thiệu Huy cho nên sau khi nói xong chuyện này cô đi tắm rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau dậy chưa được một lúc thì Lục Thiệu Huy đã tới.
Diệp Phong Thu nhìn thấy anh là khinh thường, nói chuyện lạnh nhạt, chẳng qua lúc thấy trong tay anh xách miếng thịt, vẻ mặt lại hòa hoãn một chút.
Hôm nay là quốc khách, bên ngoài chắc chắn rất đông người cho nên Hạ Thu Mai cũng không giữ Lục Thiệu Huy lại ăn sáng, đợi sau khi Diệp Bảo Châu đánh răng rửa mặt và thay quần áo lại giục bọn họ ra ngoài ngay.
Diệp Bảo Châu và người đàn ông dắt xe đạp đi ra khỏi đại viện, trên đường còn đụng phải trưởng bối hàng xóm trong viện, mọi người nhìn Lục Thiệu Huy, lại cười mỉm hỏi Diệp Bảo Châu:
“Bảo Châu, đây là đối tượng của cô sao? Khi nào thì kết hôn?”
Nhà họ Lục sắp tới cầu hôn rồi, hiển nhiên Diệp Bảo Châu cũng không giấu diếm mà hào phóng trả lời bọn họ: “Vâng, đợi đơn xin kết hôn gửi xuống là chúng tôi sẽ đăng ký kết hôn, chắc là mấy hôm nữa.”
Diệp Bảo Châu lớn lên trông cũng không tệ nhưng tính cách lại không tốt, cũng kiêu ngạo đỏng đảnh, trước đây cũng có một vài người tới đại viện hỏi thăm nhưng sau này lại không còn ai nữa, bây giờ nghe cô nói như vậy, mọi người thầm nghĩ cuối cùng cô cũng định gả đi, không dễ gì cho nên vội nói chúc mừng.
Lời hay ai cũng thích nghe, Diệp Bảo Châu lần lượt nhận hết, ra đến ngoài viện, Lục Thiệu Huy ngồi lên xe đạp, nhìn Diệp Bảo Châu:
“Bên cạnh tòa nhà bách hóa có quán cơm, chúng ta tới tiệm cơm ăn chút gì đó rồi lại đi mua đồ sau, cô thấy thế nào?”
Vừa rồi Diệp Bảo Châu vẫn chưa ăn sáng cũng đang có ý định này vì thế rất nhanh đã ngồi lên yên sau xe đạp, rất tự nhiên duỗi tay trực tiếp ôm hông người đàn ông.
Bất thình lình bị cô ôm hông từ phía sau, Lục Thiệu Huy theo bản năng ưỡn thẳng sống lưng, một chân vốn đã giẫm lên bàn đạp cũng vội vàng hạ xuống chống lên mặt đất.
Chiếc xe chòng chành vài cái, Diệp Bảo Châu nghiêng đầu hỏi: “Sao thế?”
Lục Thiệu Huy hơi cắn răng, hai lần trước đó ngồi xe đạp cô gái này đều rất kiềm chế, chỉ nắm yên sau hoặc là góc áo của anh, có khả năng là hai người sắp kết hôn rồi nên giữa ban ngày ban mặt cô cũng không kiềm chế nữa...
Anh cúi đầu nhìn bàn tay móc trên hông mình, cảm giác giống như một ngọn lửa nhỏ đang liếm lên trên, vành tai từ từ nóng lên, rất nhanh, hô hấp của anh đã dồn dập, sau khi nói một tiếng “không có gì” mới vội vàng đạp xe rời khỏi cửa đại viện.
Từ đại tạp viện đến tòa nhà bách hóa bình thường ngồi xe buýt cũng phải khoảng bốn mươi phút, đạp xe đạp chậm hơn một chút, hôm nay là quốc khánh, người rất đông, đường cũng tắc, khi hai người đến tiệm cơm đã là hơn chín giờ sáng.
Hiếm khi được nghỉ một ngày lại còn là ngày lễ cho nên giờ này, tiệm cơm bình thường không có ai lúc này bên trong cũng đã chật kín người, hai người xếp hàng khoảng nửa tiếng mới đến lượt bọn họ, ăn sáng xong cũng trực tiếp biến thành ăn cơm trưa.
Trong lúc ăn cơm, Lục Thiệu Huy đưa cho Diệp Bảo Châu tờ đơn đã chuẩn bị sẵn từ hôm qua:
“Cô xem thử xem có cần bổ sung thêm gì không?”
Diệp Bảo Châu nhận lấy tờ giấy, nhìn danh sách vật phẩm được liệt kê bên trên, quần áo, chăn chiếu, bàn trang điểm, tủ quần áo, máy khâu, máy phát thanh, và đồng hồ gì đó đều viết hết ở trên này, thế này tính ra ít nhất cũng phải mấy trăm đồng tiền. Cô nhướng mày: “Mua nhiều như vậy? Sẽ tốn quá nhiều tiền?”
Tuy rằng Diệp Bảo Châu nói không cần sính lễ gì cả nhưng Lục Thiệu Huy cảm thấy cả đời này chỉ kết hôn có một lần, không muốn để lại hối tiếc gì cho nên cái nên mua vẫn phải mua:
“Không sao, tôi có tiền.”
Nếu Tôn Đại Minh thành em rể của bọn họ vậy cuộc sống của cô ta với Bảo Trung ở xưởng dệt chắc chắn càng ngày càng tốt, ai biết nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim, thật đúng là xúi quẩy!
Mọi người ôm suy nghĩ khác nhau, Diệp Bảo Châu cũng không rảnh mà để ý, ngày mai cô còn phải ra ngoài dạo phố với Lục Thiệu Huy cho nên sau khi nói xong chuyện này cô đi tắm rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau dậy chưa được một lúc thì Lục Thiệu Huy đã tới.
Diệp Phong Thu nhìn thấy anh là khinh thường, nói chuyện lạnh nhạt, chẳng qua lúc thấy trong tay anh xách miếng thịt, vẻ mặt lại hòa hoãn một chút.
Hôm nay là quốc khách, bên ngoài chắc chắn rất đông người cho nên Hạ Thu Mai cũng không giữ Lục Thiệu Huy lại ăn sáng, đợi sau khi Diệp Bảo Châu đánh răng rửa mặt và thay quần áo lại giục bọn họ ra ngoài ngay.
Diệp Bảo Châu và người đàn ông dắt xe đạp đi ra khỏi đại viện, trên đường còn đụng phải trưởng bối hàng xóm trong viện, mọi người nhìn Lục Thiệu Huy, lại cười mỉm hỏi Diệp Bảo Châu:
“Bảo Châu, đây là đối tượng của cô sao? Khi nào thì kết hôn?”
Nhà họ Lục sắp tới cầu hôn rồi, hiển nhiên Diệp Bảo Châu cũng không giấu diếm mà hào phóng trả lời bọn họ: “Vâng, đợi đơn xin kết hôn gửi xuống là chúng tôi sẽ đăng ký kết hôn, chắc là mấy hôm nữa.”
Diệp Bảo Châu lớn lên trông cũng không tệ nhưng tính cách lại không tốt, cũng kiêu ngạo đỏng đảnh, trước đây cũng có một vài người tới đại viện hỏi thăm nhưng sau này lại không còn ai nữa, bây giờ nghe cô nói như vậy, mọi người thầm nghĩ cuối cùng cô cũng định gả đi, không dễ gì cho nên vội nói chúc mừng.
Lời hay ai cũng thích nghe, Diệp Bảo Châu lần lượt nhận hết, ra đến ngoài viện, Lục Thiệu Huy ngồi lên xe đạp, nhìn Diệp Bảo Châu:
“Bên cạnh tòa nhà bách hóa có quán cơm, chúng ta tới tiệm cơm ăn chút gì đó rồi lại đi mua đồ sau, cô thấy thế nào?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa rồi Diệp Bảo Châu vẫn chưa ăn sáng cũng đang có ý định này vì thế rất nhanh đã ngồi lên yên sau xe đạp, rất tự nhiên duỗi tay trực tiếp ôm hông người đàn ông.
Bất thình lình bị cô ôm hông từ phía sau, Lục Thiệu Huy theo bản năng ưỡn thẳng sống lưng, một chân vốn đã giẫm lên bàn đạp cũng vội vàng hạ xuống chống lên mặt đất.
Chiếc xe chòng chành vài cái, Diệp Bảo Châu nghiêng đầu hỏi: “Sao thế?”
Lục Thiệu Huy hơi cắn răng, hai lần trước đó ngồi xe đạp cô gái này đều rất kiềm chế, chỉ nắm yên sau hoặc là góc áo của anh, có khả năng là hai người sắp kết hôn rồi nên giữa ban ngày ban mặt cô cũng không kiềm chế nữa...
Anh cúi đầu nhìn bàn tay móc trên hông mình, cảm giác giống như một ngọn lửa nhỏ đang liếm lên trên, vành tai từ từ nóng lên, rất nhanh, hô hấp của anh đã dồn dập, sau khi nói một tiếng “không có gì” mới vội vàng đạp xe rời khỏi cửa đại viện.
Từ đại tạp viện đến tòa nhà bách hóa bình thường ngồi xe buýt cũng phải khoảng bốn mươi phút, đạp xe đạp chậm hơn một chút, hôm nay là quốc khánh, người rất đông, đường cũng tắc, khi hai người đến tiệm cơm đã là hơn chín giờ sáng.
Hiếm khi được nghỉ một ngày lại còn là ngày lễ cho nên giờ này, tiệm cơm bình thường không có ai lúc này bên trong cũng đã chật kín người, hai người xếp hàng khoảng nửa tiếng mới đến lượt bọn họ, ăn sáng xong cũng trực tiếp biến thành ăn cơm trưa.
Trong lúc ăn cơm, Lục Thiệu Huy đưa cho Diệp Bảo Châu tờ đơn đã chuẩn bị sẵn từ hôm qua:
“Cô xem thử xem có cần bổ sung thêm gì không?”
Diệp Bảo Châu nhận lấy tờ giấy, nhìn danh sách vật phẩm được liệt kê bên trên, quần áo, chăn chiếu, bàn trang điểm, tủ quần áo, máy khâu, máy phát thanh, và đồng hồ gì đó đều viết hết ở trên này, thế này tính ra ít nhất cũng phải mấy trăm đồng tiền. Cô nhướng mày: “Mua nhiều như vậy? Sẽ tốn quá nhiều tiền?”
Tuy rằng Diệp Bảo Châu nói không cần sính lễ gì cả nhưng Lục Thiệu Huy cảm thấy cả đời này chỉ kết hôn có một lần, không muốn để lại hối tiếc gì cho nên cái nên mua vẫn phải mua:
“Không sao, tôi có tiền.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro