[ Thập Niên 70 ] Nữ Phụ Pháo Hôi Nuôi Oa Trên Hải Đảo Mỗi Ngày
Chương 2
2024-11-25 20:17:42
Thấy cô gái vẫn cúi đầu, đôi mắt ngân ngấn nước nhìn cô, Giản Nguyệt Lam cố gắng dịu giọng: "Nếu thật sự muốn khóc thì cũng được, nhưng cô có thể lau nước mắt trước được không? Đợi khi nào có anh nào đi qua thì khóc, hiệu quả sẽ cao hơn."
Cô thò tay vào túi, lấy ra một chiếc khăn tay đưa qua.
Chu Thanh Thanh càng khóc dữ dội hơn.
"Cô sỉ nhục tôi!"
Giản Nguyệt Lam sững sờ.
Cái quái gì đây?! Tự dưng nói đến sỉ nhục. Rõ ràng cô không hề nói một lời nào khó nghe.
Khi cô còn đang bối rối không biết nên ứng xử thế nào thì...
"Tri Tri!"
Một giọng nam quen thuộc vang lên. Chỉ có người nhà mới gọi cô bằng cái tên thân mật ấy. Giản Nguyệt Lam giật mình quay đầu lại.
Cô nhìn thấy Diệp Lâm Tinh, chồng mình, đang sải bước đi nhanh tới.
Bộ quân phục hải quân xanh trắng trên người anh tôn lên dáng vẻ cao lớn, mạnh mẽ. Vai rộng, ngực nở, cơ bắp rắn rỏi, cả phần thân trên tạo thành một hình tam giác đầy gợi cảm và sắc bén.
Cặp chân dài được bọc trong chiếc quần quân đội phẳng phiu, nhìn thoáng qua đã biết cơ thể anh tràn đầy sức mạnh. Giản Nguyệt Lam không kiềm chế được, lén nuốt nước bọt.
Khi khoảng cách giữa hai người rút ngắn, ánh mắt cô không thể rời khỏi gương mặt của Diệp Lâm Tinh.
Khác với vẻ ôn hòa và nhã nhặn mà nam chính trong truyện thường có, Diệp Lâm Tinh mang một nét đẹp đầy áp lực.
Đôi mày kiếm sắc nét, ánh mắt thâm sâu, gương mặt góc cạnh với từng đường nét mạnh mẽ như tạc. Đôi mắt đen tuyền sâu thẳm của anh khiến người đối diện cảm giác bị áp đảo.
Anh từng là lính chiến đấu nơi biên giới, đã trải qua chiến trường và chứng kiến máu lửa. Toàn thân toát lên sự lạnh lùng, kiên nghị, đầy uy nghiêm. Cái khí chất trầm ổn pha chút lạnh lẽo của anh khiến người khác không dám chọc vào.
Nhưng lúc này, khóe mắt anh lại ánh lên sự dịu dàng, môi khẽ nở nụ cười.
"Lão Diệp!"
Giản Nguyệt Lam vẫy tay với anh, khóe môi cong lên, không giấu được niềm vui.
"Cuối cùng anh cũng tới! Đi đường có mệt lắm không..."
Chưa kịp nói hết câu, Diệp Lâm Tinh đã sải bước nhanh hơn. Đến gần hơn, nhìn rõ gương mặt cô, giọng anh đột ngột cao hơn: "Mặt em sao đen thế này?!"
Chỉ hơn ba tháng không gặp, cô vợ nhỏ xinh đẹp, trắng trẻo của anh giờ lại thành... đen thui thế này?!
Gió thổi qua, Diệp Lâm Tinh khẽ nhíu mày. Anh ngửi thấy một mùi kỳ lạ từ người cô.
Mặt anh đầy kinh ngạc: "Em vừa ngã vào vại dưa chua nhà ai à? Sao trên người lại có cái mùi chua thế này?!"
Giản Nguyệt Lam mặt đỏ như cà chua. Anh này cái mũi sao nhạy thế không biết!
"Trước khi đi, ba em bắt em bôi thuốc lên người. Cả nhà sợ em đi đường xa gặp chuyện."
Từ miền Bắc đến An Thành xa hơn 3000 km, cô phải đi tàu suốt bốn ngày năm đêm. Vì cả nhà lo lắng, họ bắt cô ngụy trang cẩn thận.
Mọi người đều biết ngoại hình của cô dễ thu hút sự chú ý, dù cô có khả năng tự vệ, nhưng gia đình vẫn sợ có chuyện ngoài ý muốn.
Cô không muốn gây phiền phức, thế là giả bộ ăn mặc xuề xòa, bôi thuốc để làm xấu đi vẻ ngoài. Nhờ vậy mà cô đi đường bình an vô sự, không gặp bất cứ rắc rối nào, thuận lợi đến nơi.
Nhiệt độ bắt đầu tăng cao khi đến vùng trung bộ của tỉnh, cộng thêm việc mặc nhiều lớp áo và mang theo một đống hành lý, mồ hôi của Giản Nguyệt Lam trộn lẫn với mùi thuốc mà cô bôi, tạo thành một thứ mùi khó chịu.
"Yên tâm, rửa sạch là hết thôi."
Nghe cô giải thích, Diệp Lâm Tinh thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chưa kịp yên tĩnh được bao lâu, một giọng nói mềm mại, nũng nịu bất ngờ vang lên:
"Phó đoàn Diệp, cô ấy bắt nạt em."
Hả? Ai đang nói thế?
Diệp Lâm Tinh quay đầu lại, đập vào mắt anh là một khuôn mặt xa lạ với đôi mắt đẫm lệ.
Anh ngẫm nghĩ một lát, chắc chắn mình chưa từng gặp người này, hoàn toàn không quen biết. Đang định hỏi cô ta là ai, trong đầu bỗng hiện lên cảnh lần đầu gặp Giản Nguyệt Lam và cái "sức mạnh kinh hoàng" của cô.
Cô thò tay vào túi, lấy ra một chiếc khăn tay đưa qua.
Chu Thanh Thanh càng khóc dữ dội hơn.
"Cô sỉ nhục tôi!"
Giản Nguyệt Lam sững sờ.
Cái quái gì đây?! Tự dưng nói đến sỉ nhục. Rõ ràng cô không hề nói một lời nào khó nghe.
Khi cô còn đang bối rối không biết nên ứng xử thế nào thì...
"Tri Tri!"
Một giọng nam quen thuộc vang lên. Chỉ có người nhà mới gọi cô bằng cái tên thân mật ấy. Giản Nguyệt Lam giật mình quay đầu lại.
Cô nhìn thấy Diệp Lâm Tinh, chồng mình, đang sải bước đi nhanh tới.
Bộ quân phục hải quân xanh trắng trên người anh tôn lên dáng vẻ cao lớn, mạnh mẽ. Vai rộng, ngực nở, cơ bắp rắn rỏi, cả phần thân trên tạo thành một hình tam giác đầy gợi cảm và sắc bén.
Cặp chân dài được bọc trong chiếc quần quân đội phẳng phiu, nhìn thoáng qua đã biết cơ thể anh tràn đầy sức mạnh. Giản Nguyệt Lam không kiềm chế được, lén nuốt nước bọt.
Khi khoảng cách giữa hai người rút ngắn, ánh mắt cô không thể rời khỏi gương mặt của Diệp Lâm Tinh.
Khác với vẻ ôn hòa và nhã nhặn mà nam chính trong truyện thường có, Diệp Lâm Tinh mang một nét đẹp đầy áp lực.
Đôi mày kiếm sắc nét, ánh mắt thâm sâu, gương mặt góc cạnh với từng đường nét mạnh mẽ như tạc. Đôi mắt đen tuyền sâu thẳm của anh khiến người đối diện cảm giác bị áp đảo.
Anh từng là lính chiến đấu nơi biên giới, đã trải qua chiến trường và chứng kiến máu lửa. Toàn thân toát lên sự lạnh lùng, kiên nghị, đầy uy nghiêm. Cái khí chất trầm ổn pha chút lạnh lẽo của anh khiến người khác không dám chọc vào.
Nhưng lúc này, khóe mắt anh lại ánh lên sự dịu dàng, môi khẽ nở nụ cười.
"Lão Diệp!"
Giản Nguyệt Lam vẫy tay với anh, khóe môi cong lên, không giấu được niềm vui.
"Cuối cùng anh cũng tới! Đi đường có mệt lắm không..."
Chưa kịp nói hết câu, Diệp Lâm Tinh đã sải bước nhanh hơn. Đến gần hơn, nhìn rõ gương mặt cô, giọng anh đột ngột cao hơn: "Mặt em sao đen thế này?!"
Chỉ hơn ba tháng không gặp, cô vợ nhỏ xinh đẹp, trắng trẻo của anh giờ lại thành... đen thui thế này?!
Gió thổi qua, Diệp Lâm Tinh khẽ nhíu mày. Anh ngửi thấy một mùi kỳ lạ từ người cô.
Mặt anh đầy kinh ngạc: "Em vừa ngã vào vại dưa chua nhà ai à? Sao trên người lại có cái mùi chua thế này?!"
Giản Nguyệt Lam mặt đỏ như cà chua. Anh này cái mũi sao nhạy thế không biết!
"Trước khi đi, ba em bắt em bôi thuốc lên người. Cả nhà sợ em đi đường xa gặp chuyện."
Từ miền Bắc đến An Thành xa hơn 3000 km, cô phải đi tàu suốt bốn ngày năm đêm. Vì cả nhà lo lắng, họ bắt cô ngụy trang cẩn thận.
Mọi người đều biết ngoại hình của cô dễ thu hút sự chú ý, dù cô có khả năng tự vệ, nhưng gia đình vẫn sợ có chuyện ngoài ý muốn.
Cô không muốn gây phiền phức, thế là giả bộ ăn mặc xuề xòa, bôi thuốc để làm xấu đi vẻ ngoài. Nhờ vậy mà cô đi đường bình an vô sự, không gặp bất cứ rắc rối nào, thuận lợi đến nơi.
Nhiệt độ bắt đầu tăng cao khi đến vùng trung bộ của tỉnh, cộng thêm việc mặc nhiều lớp áo và mang theo một đống hành lý, mồ hôi của Giản Nguyệt Lam trộn lẫn với mùi thuốc mà cô bôi, tạo thành một thứ mùi khó chịu.
"Yên tâm, rửa sạch là hết thôi."
Nghe cô giải thích, Diệp Lâm Tinh thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chưa kịp yên tĩnh được bao lâu, một giọng nói mềm mại, nũng nịu bất ngờ vang lên:
"Phó đoàn Diệp, cô ấy bắt nạt em."
Hả? Ai đang nói thế?
Diệp Lâm Tinh quay đầu lại, đập vào mắt anh là một khuôn mặt xa lạ với đôi mắt đẫm lệ.
Anh ngẫm nghĩ một lát, chắc chắn mình chưa từng gặp người này, hoàn toàn không quen biết. Đang định hỏi cô ta là ai, trong đầu bỗng hiện lên cảnh lần đầu gặp Giản Nguyệt Lam và cái "sức mạnh kinh hoàng" của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro