[ Thập Niên 70 ] Nữ Phụ Pháo Hôi Nuôi Oa Trên Hải Đảo Mỗi Ngày
Chương 27
2024-11-25 20:17:42
Giản Nguyệt Lam khẽ "Ừm", nhưng khi xoay người lại, cô cúi xuống xoa đầu Dương Chiêu Đệ, nhẹ nhàng nói:
“Nếu sau này đói bụng, cứ đến tìm thím. Thím sẽ dẫn con ra biển bắt hải sản, đừng tự mình chạy ra bờ biển nữa, nguy hiểm lắm.”
“Vâng ạ.”
Cô bé ngoan ngoãn đáp lời, Giản Nguyệt Lam cười nhẹ, rồi đưa thêm hai quả dừa cho Chiêu Đệ trước khi quay đi. Trước khi rời khỏi, cô còn nhìn Dương Quân thật sâu một cái, ánh mắt đầy ý nghĩa.
Hai người vừa đi khỏi, hàng xóm cũng lắc đầu thở dài, lần lượt quay về nhà mình.
Không lâu sau, trong nhà họ Dương lại vang lên tiếng cãi vã ầm ĩ, kèm theo tiếng trẻ con khóc.
Thấy cha mẹ cãi nhau, còn xô xát tay chân, Dương Chiêu Đệ lặng lẽ bế Dương Bảo ra ngoài sân chơi, không nói lời nào.
“Thật tức chết tôi mà!”
“Làm sao lại có những bậc cha mẹ nhẫn tâm như thế chứ? Phải tước quyền làm cha mẹ của họ đi mới phải!”
Về đến nhà, Giản Nguyệt Lam vừa đi vừa bực bội, không ngừng lầm bầm. Diệp Lâm Tinh nhìn cô như một quả bom nhỏ đang sẵn sàng phát nổ, chỉ biết thở dài, rồi kéo cô vào lòng, đặt cô ngồi xuống ghế.
“Em thật sự rất quan tâm đến Dương Chiêu Đệ.”
Câu nói bất ngờ này khiến Giản Nguyệt Lam khựng lại. Cô lúng túng không biết phải trả lời thế nào. Làm sao cô có thể nói rằng cô biết trước vận mệnh của Dương Chiêu Đệ trong tương lai?
Rõ ràng là không thể.
“Anh nhìn ra rồi à?”
“Anh không mù.”
Diệp Lâm Tinh khẽ nhíu mày. Vợ anh vốn không phải là người thích lo chuyện bao đồng. Bề ngoài cô có vẻ hòa nhã, thân thiện với mọi người, nhưng thực chất ngoài gia đình mình ra, cô thường rất lạnh nhạt.
Bình thường, nếu chuyện không liên quan đến mình, cô chỉ giúp đỡ qua loa, và chỉ trong giới hạn nhất định.
Thế nhưng hôm nay, cô lại ra mặt đối đầu với vợ chồng Dương Quân. Điều này khác hẳn với tính cách thường ngày của cô.
“Hay là em muốn tham gia công tác xã hội?”
Giản Nguyệt Lam tròn mắt kinh ngạc:
“Ý anh là sao? Đi làm công tác phụ nữ á?”
Bà bác gái nhà cô là Chủ nhiệm phụ nữ công xã Thanh Sơn, suốt ngày xử lý mấy chuyện lặt vặt trong làng, nào là cãi vã giữa các gia đình, chuyện gà bay chó sủa đủ kiểu. Bây giờ lại thêm mấy thanh niên trí thức về nông thôn, mà toàn những người miệng lưỡi sắc bén, có học thức, chuyện càng ngày càng nhiều.
“Công tác phụ nữ gì ở đây?”
“Để mấy người ở tuyến đầu yên tâm công tác, cũng để gia đình ở quê được ổn định, trong đội sẽ tổ chức hội phụ nữ. Trường học cũng đang chuẩn bị thành lập rồi.”
Nói rồi, Diệp Lâm Tinh cúi xuống nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình, thấy đôi mắt cô trừng to như quả trứng ngỗng, anh khẽ cười:
“Giữa làm giáo viên và đi công tác phụ nữ, em chọn cái nào?”
“Hay là thôi đi, chọn công tác phụ nữ đi. Ít nhất khi đó, em có thể danh chính ngôn thuận giúp đỡ Dương Chiêu Đệ.”
Nghe đến đây, Giản Nguyệt Lam hơi động lòng, nhưng ngay sau đó cô nhăn nhó:
“Có... có được chọn là em không thích cả hai không?”
Cô làm vẻ mặt ấm ức. Dù là giáo viên hay cán bộ phụ nữ, cô đều chẳng có chút hứng thú nào.
Mấy chuyện hòa giải mâu thuẫn phụ nữ là điều cô không giỏi. So với cãi nhau, cô giỏi kiểu “giáo dục bằng tình yêu” hơn nhiều.
Còn làm giáo viên ư? Đừng đùa. Ở thế giới trước, tuy học lực của cô thuộc hạng xuất sắc, nhưng chuyên ngành của cô lại là triết học. Tốt nghiệp xong, cô chẳng theo nghề mà lại dựa vào tay nghề thêu thùa đỉnh cao để lấn sân vào giới nghệ thuật thêu.
Cô hoàn toàn chưa từng học cách giảng dạy hay giáo dục học sinh.
Bảo cô làm giáo viên à? Chẳng phải là muốn cô suốt ngày dùng phương pháp “giáo dục bằng tình yêu” để dạy dỗ bọn trẻ hay sao?
“Công việc này có lương, mà hiện tại ít người, muốn vào cũng dễ. Sau này đông người hơn, đến lúc em muốn làm thì chắc chẳng còn chỗ trống đâu.”
Diệp Lâm Tinh nghiêm túc nói.
“Nếu sau này đói bụng, cứ đến tìm thím. Thím sẽ dẫn con ra biển bắt hải sản, đừng tự mình chạy ra bờ biển nữa, nguy hiểm lắm.”
“Vâng ạ.”
Cô bé ngoan ngoãn đáp lời, Giản Nguyệt Lam cười nhẹ, rồi đưa thêm hai quả dừa cho Chiêu Đệ trước khi quay đi. Trước khi rời khỏi, cô còn nhìn Dương Quân thật sâu một cái, ánh mắt đầy ý nghĩa.
Hai người vừa đi khỏi, hàng xóm cũng lắc đầu thở dài, lần lượt quay về nhà mình.
Không lâu sau, trong nhà họ Dương lại vang lên tiếng cãi vã ầm ĩ, kèm theo tiếng trẻ con khóc.
Thấy cha mẹ cãi nhau, còn xô xát tay chân, Dương Chiêu Đệ lặng lẽ bế Dương Bảo ra ngoài sân chơi, không nói lời nào.
“Thật tức chết tôi mà!”
“Làm sao lại có những bậc cha mẹ nhẫn tâm như thế chứ? Phải tước quyền làm cha mẹ của họ đi mới phải!”
Về đến nhà, Giản Nguyệt Lam vừa đi vừa bực bội, không ngừng lầm bầm. Diệp Lâm Tinh nhìn cô như một quả bom nhỏ đang sẵn sàng phát nổ, chỉ biết thở dài, rồi kéo cô vào lòng, đặt cô ngồi xuống ghế.
“Em thật sự rất quan tâm đến Dương Chiêu Đệ.”
Câu nói bất ngờ này khiến Giản Nguyệt Lam khựng lại. Cô lúng túng không biết phải trả lời thế nào. Làm sao cô có thể nói rằng cô biết trước vận mệnh của Dương Chiêu Đệ trong tương lai?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rõ ràng là không thể.
“Anh nhìn ra rồi à?”
“Anh không mù.”
Diệp Lâm Tinh khẽ nhíu mày. Vợ anh vốn không phải là người thích lo chuyện bao đồng. Bề ngoài cô có vẻ hòa nhã, thân thiện với mọi người, nhưng thực chất ngoài gia đình mình ra, cô thường rất lạnh nhạt.
Bình thường, nếu chuyện không liên quan đến mình, cô chỉ giúp đỡ qua loa, và chỉ trong giới hạn nhất định.
Thế nhưng hôm nay, cô lại ra mặt đối đầu với vợ chồng Dương Quân. Điều này khác hẳn với tính cách thường ngày của cô.
“Hay là em muốn tham gia công tác xã hội?”
Giản Nguyệt Lam tròn mắt kinh ngạc:
“Ý anh là sao? Đi làm công tác phụ nữ á?”
Bà bác gái nhà cô là Chủ nhiệm phụ nữ công xã Thanh Sơn, suốt ngày xử lý mấy chuyện lặt vặt trong làng, nào là cãi vã giữa các gia đình, chuyện gà bay chó sủa đủ kiểu. Bây giờ lại thêm mấy thanh niên trí thức về nông thôn, mà toàn những người miệng lưỡi sắc bén, có học thức, chuyện càng ngày càng nhiều.
“Công tác phụ nữ gì ở đây?”
“Để mấy người ở tuyến đầu yên tâm công tác, cũng để gia đình ở quê được ổn định, trong đội sẽ tổ chức hội phụ nữ. Trường học cũng đang chuẩn bị thành lập rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói rồi, Diệp Lâm Tinh cúi xuống nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình, thấy đôi mắt cô trừng to như quả trứng ngỗng, anh khẽ cười:
“Giữa làm giáo viên và đi công tác phụ nữ, em chọn cái nào?”
“Hay là thôi đi, chọn công tác phụ nữ đi. Ít nhất khi đó, em có thể danh chính ngôn thuận giúp đỡ Dương Chiêu Đệ.”
Nghe đến đây, Giản Nguyệt Lam hơi động lòng, nhưng ngay sau đó cô nhăn nhó:
“Có... có được chọn là em không thích cả hai không?”
Cô làm vẻ mặt ấm ức. Dù là giáo viên hay cán bộ phụ nữ, cô đều chẳng có chút hứng thú nào.
Mấy chuyện hòa giải mâu thuẫn phụ nữ là điều cô không giỏi. So với cãi nhau, cô giỏi kiểu “giáo dục bằng tình yêu” hơn nhiều.
Còn làm giáo viên ư? Đừng đùa. Ở thế giới trước, tuy học lực của cô thuộc hạng xuất sắc, nhưng chuyên ngành của cô lại là triết học. Tốt nghiệp xong, cô chẳng theo nghề mà lại dựa vào tay nghề thêu thùa đỉnh cao để lấn sân vào giới nghệ thuật thêu.
Cô hoàn toàn chưa từng học cách giảng dạy hay giáo dục học sinh.
Bảo cô làm giáo viên à? Chẳng phải là muốn cô suốt ngày dùng phương pháp “giáo dục bằng tình yêu” để dạy dỗ bọn trẻ hay sao?
“Công việc này có lương, mà hiện tại ít người, muốn vào cũng dễ. Sau này đông người hơn, đến lúc em muốn làm thì chắc chẳng còn chỗ trống đâu.”
Diệp Lâm Tinh nghiêm túc nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro