[ Thập Niên 70 ] Nữ Phụ Pháo Hôi Nuôi Oa Trên Hải Đảo Mỗi Ngày
Chương 4
2024-11-25 20:17:42
"Anh cũng nên tránh xa cô ta chút đi."
"Hiểu rồi, đảm bảo không cho cô ta đến gần trong bán kính 10 mét."
Câu trả lời này khiến Giản Nguyệt Lam rất hài lòng.
"Em có nhớ anh không?"
Diệp Lâm Tinh khẽ đỏ tai, câu hỏi này khiến anh hơi bối rối. Anh nghĩ bụng, đây là câu mà một cô gái nên hỏi sao?
"Tri Tri, lần sau đừng hỏi thế."
"Hả?"
"Phải để anh hỏi em mới đúng."
Không đợi Giản Nguyệt Lam nói gì, Diệp Lâm Tinh cúi đầu, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo ý tứ sâu xa: "Anh nhớ em, rất nhớ, nhớ đến cả trong mơ cũng là em."
Giản Nguyệt Lam nghe mà bật cười, ánh mắt lấp lánh nhìn anh: "Thật trùng hợp, em cũng nhớ anh."
Ánh mắt cô sáng như sao, khiến Diệp Lâm Tinh không kiềm chế được, trong lòng rung động mãnh liệt. Anh đỏ bừng tai, giục: "Đi, mau về nhà thôi."
"Được rồi!"
Người trưởng thành mà, chuyện yêu đương và những điều liên quan đến nó vốn dĩ là bản năng. Ngủ cùng chồng mình thì đâu có gì sai.
Rụt rè à? Rụt rè thì có ăn được không?
Giản Nguyệt Lam, từ trước đến nay vốn không để mình thiệt thòi, thậm chí còn chủ động hơn cả Diệp Lâm Tinh.
...
"Lão Diệp."
Diệp Lâm Tinh đang trải chăn chiếu thì quay đầu lại, liền thấy Giản Nguyệt Lam bước đến.
Cô vừa tắm xong, mái tóc còn ướt đẫm, trên người mặc một chiếc váy rộng thùng thình, nhưng sự hấp dẫn của cô vẫn không thể che giấu được.
Làn váy nhẹ nhàng lay động, để lộ đôi chân dài trắng ngần. Cô bước từng bước tới gần, dáng vẻ vừa quyến rũ vừa thanh tao.
"Em đẹp không?"
Cô nở nụ cười nhìn anh, nụ cười tươi như ánh nắng, mê hoặc lòng người.
Diệp Lâm Tinh nuốt nước bọt, cổ họng nghẹn lại, giọng nói khàn khàn pha chút động tình: "Đẹp!"
"Nhưng mà, chắc chắn không đẹp bằng anh đâu."
Giản Nguyệt Lam không nói thêm gì, chỉ nhìn anh chăm chú.
Ánh mắt cô sâu thẳm như mặt hồ, mang theo những tín hiệu không lời, khiến ngọn lửa trong lòng Diệp Lâm Tinh bùng lên như muốn thiêu đốt.
Đôi chân dài bước lên, một cánh tay rắn chắc vươn ra kéo cô vào lòng. Chỉ trong chớp mắt, hơi thở đầy nam tính của anh tràn ngập xung quanh, như muốn chiếm lấy từng góc không gian của cô.
"Vợ!"
Gương mặt điển trai của Diệp Lâm Tinh cúi sát xuống, giọng nói khàn khàn mang theo sự kìm nén đầy mê hoặc.
"Ừm..."
"Đừng trêu anh."
Giản Nguyệt Lam muốn giải thích rằng cô không có làm gì cả, nhưng anh không cho cô cơ hội để nói.
Nhiệt độ trong căn phòng dần tăng lên, tiếng thở hòa quyện, lặng lẽ thổi bùng ngọn lửa không thể dập tắt.
Đêm hôm đó, chiếc giường gỗ lớn không ngừng rung chuyển đến tận 3 giờ sáng.
Đến 4 giờ, Diệp Lâm Tinh - khóe mắt đuôi mày đều mang vẻ hài lòng, rời khỏi giường. Anh như một người lính tận tụy dọn dẹp tàn cuộc lộn xộn, giúp vợ sắp xếp lại chăn gối rồi chỉnh trang bản thân để ra ngoài.
Nhiều năm sống trong môi trường quân đội đã khiến anh hình thành thói quen thức dậy đúng giờ. 4 giờ sáng, dậy tập luyện – đây là nguyên tắc bất di bất dịch của anh.
Vừa bước ra khỏi cửa, cánh cổng ở sân bên cạnh kẽo kẹt mở ra. Tần Hồng Kỳ xuất hiện trong bộ đồ rèn luyện, nhìn thấy anh liền nhướn mày:
"Tôi còn tưởng hôm nay cậu sẽ vắng buổi huấn luyện."
Tần Hồng Kỳ là một người đàn ông cao lớn, râu quai nón rậm rạp, khuôn mặt vuông chữ điền, làn da đen bóng. Biệt danh của anh ta là “Gấu đen.”
Hai người đã từng trải qua sinh tử cùng nhau, mối quan hệ vô cùng thân thiết.
"Tôi không phải kiểu người vì chuyện riêng mà bỏ bê công việc."
Diệp Lâm Tinh trả lời, khóe môi vẫn giữ nụ cười thoả mãn, khiến Tần Hồng Kỳ nhìn mà không nhịn được cảm thán:
"Đúng là có vợ bên cạnh thì khác thật!"
"Đi thôi, hôm nay luyện thêm chút cho đám nhóc ranh kia."
Tần Hồng Kỳ, "!!!"
Anh không biết nên thương hay nên sợ đám lính trẻ. Bọn chúng chắc còn đang hí hửng vì chị dâu đến, nghĩ hôm nay sẽ được nghỉ xả hơi, nào ngờ phó đoàn Diệp lại hành hạ chúng như một cỗ máy không biết mệt.
"Hiểu rồi, đảm bảo không cho cô ta đến gần trong bán kính 10 mét."
Câu trả lời này khiến Giản Nguyệt Lam rất hài lòng.
"Em có nhớ anh không?"
Diệp Lâm Tinh khẽ đỏ tai, câu hỏi này khiến anh hơi bối rối. Anh nghĩ bụng, đây là câu mà một cô gái nên hỏi sao?
"Tri Tri, lần sau đừng hỏi thế."
"Hả?"
"Phải để anh hỏi em mới đúng."
Không đợi Giản Nguyệt Lam nói gì, Diệp Lâm Tinh cúi đầu, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo ý tứ sâu xa: "Anh nhớ em, rất nhớ, nhớ đến cả trong mơ cũng là em."
Giản Nguyệt Lam nghe mà bật cười, ánh mắt lấp lánh nhìn anh: "Thật trùng hợp, em cũng nhớ anh."
Ánh mắt cô sáng như sao, khiến Diệp Lâm Tinh không kiềm chế được, trong lòng rung động mãnh liệt. Anh đỏ bừng tai, giục: "Đi, mau về nhà thôi."
"Được rồi!"
Người trưởng thành mà, chuyện yêu đương và những điều liên quan đến nó vốn dĩ là bản năng. Ngủ cùng chồng mình thì đâu có gì sai.
Rụt rè à? Rụt rè thì có ăn được không?
Giản Nguyệt Lam, từ trước đến nay vốn không để mình thiệt thòi, thậm chí còn chủ động hơn cả Diệp Lâm Tinh.
...
"Lão Diệp."
Diệp Lâm Tinh đang trải chăn chiếu thì quay đầu lại, liền thấy Giản Nguyệt Lam bước đến.
Cô vừa tắm xong, mái tóc còn ướt đẫm, trên người mặc một chiếc váy rộng thùng thình, nhưng sự hấp dẫn của cô vẫn không thể che giấu được.
Làn váy nhẹ nhàng lay động, để lộ đôi chân dài trắng ngần. Cô bước từng bước tới gần, dáng vẻ vừa quyến rũ vừa thanh tao.
"Em đẹp không?"
Cô nở nụ cười nhìn anh, nụ cười tươi như ánh nắng, mê hoặc lòng người.
Diệp Lâm Tinh nuốt nước bọt, cổ họng nghẹn lại, giọng nói khàn khàn pha chút động tình: "Đẹp!"
"Nhưng mà, chắc chắn không đẹp bằng anh đâu."
Giản Nguyệt Lam không nói thêm gì, chỉ nhìn anh chăm chú.
Ánh mắt cô sâu thẳm như mặt hồ, mang theo những tín hiệu không lời, khiến ngọn lửa trong lòng Diệp Lâm Tinh bùng lên như muốn thiêu đốt.
Đôi chân dài bước lên, một cánh tay rắn chắc vươn ra kéo cô vào lòng. Chỉ trong chớp mắt, hơi thở đầy nam tính của anh tràn ngập xung quanh, như muốn chiếm lấy từng góc không gian của cô.
"Vợ!"
Gương mặt điển trai của Diệp Lâm Tinh cúi sát xuống, giọng nói khàn khàn mang theo sự kìm nén đầy mê hoặc.
"Ừm..."
"Đừng trêu anh."
Giản Nguyệt Lam muốn giải thích rằng cô không có làm gì cả, nhưng anh không cho cô cơ hội để nói.
Nhiệt độ trong căn phòng dần tăng lên, tiếng thở hòa quyện, lặng lẽ thổi bùng ngọn lửa không thể dập tắt.
Đêm hôm đó, chiếc giường gỗ lớn không ngừng rung chuyển đến tận 3 giờ sáng.
Đến 4 giờ, Diệp Lâm Tinh - khóe mắt đuôi mày đều mang vẻ hài lòng, rời khỏi giường. Anh như một người lính tận tụy dọn dẹp tàn cuộc lộn xộn, giúp vợ sắp xếp lại chăn gối rồi chỉnh trang bản thân để ra ngoài.
Nhiều năm sống trong môi trường quân đội đã khiến anh hình thành thói quen thức dậy đúng giờ. 4 giờ sáng, dậy tập luyện – đây là nguyên tắc bất di bất dịch của anh.
Vừa bước ra khỏi cửa, cánh cổng ở sân bên cạnh kẽo kẹt mở ra. Tần Hồng Kỳ xuất hiện trong bộ đồ rèn luyện, nhìn thấy anh liền nhướn mày:
"Tôi còn tưởng hôm nay cậu sẽ vắng buổi huấn luyện."
Tần Hồng Kỳ là một người đàn ông cao lớn, râu quai nón rậm rạp, khuôn mặt vuông chữ điền, làn da đen bóng. Biệt danh của anh ta là “Gấu đen.”
Hai người đã từng trải qua sinh tử cùng nhau, mối quan hệ vô cùng thân thiết.
"Tôi không phải kiểu người vì chuyện riêng mà bỏ bê công việc."
Diệp Lâm Tinh trả lời, khóe môi vẫn giữ nụ cười thoả mãn, khiến Tần Hồng Kỳ nhìn mà không nhịn được cảm thán:
"Đúng là có vợ bên cạnh thì khác thật!"
"Đi thôi, hôm nay luyện thêm chút cho đám nhóc ranh kia."
Tần Hồng Kỳ, "!!!"
Anh không biết nên thương hay nên sợ đám lính trẻ. Bọn chúng chắc còn đang hí hửng vì chị dâu đến, nghĩ hôm nay sẽ được nghỉ xả hơi, nào ngờ phó đoàn Diệp lại hành hạ chúng như một cỗ máy không biết mệt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro