Chương 23
Thư Thư Thư
2024-08-07 00:05:18
Cho nên sau khi ăn sáng rửa chén bát xong, Sơ Hạ cũng rửa sạch một ít cao lương, bắp và khoai lang đỏ khô.
Sàng đã bị Lâm Tiêu Hàm dùng, cô chỉ có thể sử dụng cái mẹt, cũng đặt ở trong sân phơi khô.
Lúc này, sắc trời đã tảng sáng.
Mặt trời nhô lên từ phía đông, vừa nhìn đã biết là một ngày trời nắng.
Trong lòng Sơ Hạ âm thầm cầu nguyện chỉ mong hôm nay thời tiết đừng thay đổi nữa rồi đi ra ngoài.
Bây giờ đã là đầu tháng ba, bầu không khí buổi sáng trong lành mát mẻ.
Bởi vì đêm qua trời đổ một cơn mưa nên lúc ra ngoài càng cảm thấy lạnh hơn.
Sở Hạ khoác lên người một chiếc áo khoác, chọn nơi bước chân.
Nhưng bùn đất đều đã bị nước mưa làm cho ướt sũng, cho dù chọn như thế nào đi nữa thì cũng là một mảnh lầy lội.
…
Không lâu sau sau khi Sơ Hạ đi ra khỏi chiếc cổng rào tre của viện.
Trong viện đột nhiên vang lên tiếng chuông chói tai: “Reng reng reng…”
Những người khác vẫn còn đang ngủ say ở trong hai căn phòng ký túc xá miễn cưỡng mở mắt ra trong tiếng chuông reo.
Sau khi tiếng chuông ngừng lại, mọi người tiếp tục nằm trên giường một lúc, sau đó mới ngáp ngắn ngáp dài chậm rãi rời giường.
Rời giường, thu dọn chăn gối xong xuôi lại biếng nhác đi rửa mặt.
Sau khi rửa mặt tỉnh táo lại, đột nhiên có người mở miệng hỏi một câu: “À phải rồi, bữa sáng như thế nào đây?”
Đối phương vừa dứt lời, những người vốn dĩ còn có chút không tỉnh táo lập tức trở nên hoàn toàn tỉnh táo.
Trước khi chưa được phân phát lương thực để nấu ăn riêng, bọn họ đều thức dậy sau khi nghe tiếng chuông báo thức vang lên, sau đó vội vàng rửa mặt rồi người nào người nấy chạy đến nhà bà con nông dân ăn cơm, bây giờ bà con nông dân sẽ không chuẩn bị cơm sáng cho bọn họ nữa.
Hơn nữa vào thời điểm này, hầu hết dân dàng đều đã ăn cơm xong, không đợi bọn họ.
“Không ai nấu cơm sao?” Lại có người hỏi một câu.
Mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, không ai lên tiếng trả lời.
Sau đó, lại có người chạy vào phòng bếp, mở hai cái nắp nồi trên bếp lò ra thì thấy hai chiếc nồi sắt lớn sạch sẽ đến mức không còn một hạt gạo nào trong đó.
Chẳng bao lâu sau, mọi người đã tụ tập lại trong phòng bếp, quây quần bên bếp lửa, nhìn thấy hai chiếc nồi sắt lớn sạch sẽ.
Lần này không cần ai phải trả lời, rõ ràng thực sự không có người thức dậy nấu bữa sáng.
Lý Kiều nuốt một ngụm nước miếng, nhìn về phía Hàn Đình: “Phải làm sao bây giờ?”
Hàn Đình đâu phải thần tiên, anh ta im lặng một lát rồi nói: “Còn có thể làm gì được nữa? Chịu đói thôi.”
Trần Tư Tư có chút muốn khóc: “Hả? Chúng ta còn phải làm việc đây, liệu có bị chết đói không?”
Cố Ngọc Trúc cũng nói theo: “Đàn ông các cậu khoẻ mạnh không sao, con gái chúng tôi sao có thể chịu được?”
Một nam thanh niên trí thức tên là Hồ Dương đột nhiên tiếp lời: “Nếu đã không chịu nổi, tại sao các cậu không dậy sớm nấu cơm?”
Cố Ngọc Trúc quay đầu lại nhìn anh ta: “Ngày hôm qua không ai nói chúng tôi phải dậy nấu cơm mà.”
Hồ Dương mỉm cười: “Chuyện này còn phải nói nữa sao? Chẳng phải chuyện nấu cơm vốn dĩ là của phụ nữ các cậu sao?”
Trong lòng Cố Ngọc Trúc không vui: “Ai nói đó là chuyện của phụ nữ chúng tôi?”
Hồ Dương: “Không phải sao, cậu đã từng thấy người đàn ông nào nấu cơm chưa?”
Mắt thấy hai người lại muốn cãi nhau, Hàn Đình vội vàng lên tiếng: “Đừng nói nữa.”
Cố Ngọc Trúc và Hồ Dương im lặng, Hàn Đình lại nói: “Chỉ trách tối qua tôi không sắp xếp mọi thứ rõ ràng, bây giờ đã thành ra thế này rồi, không cần nói nhiều nữa, hoặc là chịu đói đi làm việc, hoặc là từ bỏ nửa ngày công, bây giờ nấu cơm ăn, các cậu chọn đi.”
Sàng đã bị Lâm Tiêu Hàm dùng, cô chỉ có thể sử dụng cái mẹt, cũng đặt ở trong sân phơi khô.
Lúc này, sắc trời đã tảng sáng.
Mặt trời nhô lên từ phía đông, vừa nhìn đã biết là một ngày trời nắng.
Trong lòng Sơ Hạ âm thầm cầu nguyện chỉ mong hôm nay thời tiết đừng thay đổi nữa rồi đi ra ngoài.
Bây giờ đã là đầu tháng ba, bầu không khí buổi sáng trong lành mát mẻ.
Bởi vì đêm qua trời đổ một cơn mưa nên lúc ra ngoài càng cảm thấy lạnh hơn.
Sở Hạ khoác lên người một chiếc áo khoác, chọn nơi bước chân.
Nhưng bùn đất đều đã bị nước mưa làm cho ướt sũng, cho dù chọn như thế nào đi nữa thì cũng là một mảnh lầy lội.
…
Không lâu sau sau khi Sơ Hạ đi ra khỏi chiếc cổng rào tre của viện.
Trong viện đột nhiên vang lên tiếng chuông chói tai: “Reng reng reng…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những người khác vẫn còn đang ngủ say ở trong hai căn phòng ký túc xá miễn cưỡng mở mắt ra trong tiếng chuông reo.
Sau khi tiếng chuông ngừng lại, mọi người tiếp tục nằm trên giường một lúc, sau đó mới ngáp ngắn ngáp dài chậm rãi rời giường.
Rời giường, thu dọn chăn gối xong xuôi lại biếng nhác đi rửa mặt.
Sau khi rửa mặt tỉnh táo lại, đột nhiên có người mở miệng hỏi một câu: “À phải rồi, bữa sáng như thế nào đây?”
Đối phương vừa dứt lời, những người vốn dĩ còn có chút không tỉnh táo lập tức trở nên hoàn toàn tỉnh táo.
Trước khi chưa được phân phát lương thực để nấu ăn riêng, bọn họ đều thức dậy sau khi nghe tiếng chuông báo thức vang lên, sau đó vội vàng rửa mặt rồi người nào người nấy chạy đến nhà bà con nông dân ăn cơm, bây giờ bà con nông dân sẽ không chuẩn bị cơm sáng cho bọn họ nữa.
Hơn nữa vào thời điểm này, hầu hết dân dàng đều đã ăn cơm xong, không đợi bọn họ.
“Không ai nấu cơm sao?” Lại có người hỏi một câu.
Mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, không ai lên tiếng trả lời.
Sau đó, lại có người chạy vào phòng bếp, mở hai cái nắp nồi trên bếp lò ra thì thấy hai chiếc nồi sắt lớn sạch sẽ đến mức không còn một hạt gạo nào trong đó.
Chẳng bao lâu sau, mọi người đã tụ tập lại trong phòng bếp, quây quần bên bếp lửa, nhìn thấy hai chiếc nồi sắt lớn sạch sẽ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần này không cần ai phải trả lời, rõ ràng thực sự không có người thức dậy nấu bữa sáng.
Lý Kiều nuốt một ngụm nước miếng, nhìn về phía Hàn Đình: “Phải làm sao bây giờ?”
Hàn Đình đâu phải thần tiên, anh ta im lặng một lát rồi nói: “Còn có thể làm gì được nữa? Chịu đói thôi.”
Trần Tư Tư có chút muốn khóc: “Hả? Chúng ta còn phải làm việc đây, liệu có bị chết đói không?”
Cố Ngọc Trúc cũng nói theo: “Đàn ông các cậu khoẻ mạnh không sao, con gái chúng tôi sao có thể chịu được?”
Một nam thanh niên trí thức tên là Hồ Dương đột nhiên tiếp lời: “Nếu đã không chịu nổi, tại sao các cậu không dậy sớm nấu cơm?”
Cố Ngọc Trúc quay đầu lại nhìn anh ta: “Ngày hôm qua không ai nói chúng tôi phải dậy nấu cơm mà.”
Hồ Dương mỉm cười: “Chuyện này còn phải nói nữa sao? Chẳng phải chuyện nấu cơm vốn dĩ là của phụ nữ các cậu sao?”
Trong lòng Cố Ngọc Trúc không vui: “Ai nói đó là chuyện của phụ nữ chúng tôi?”
Hồ Dương: “Không phải sao, cậu đã từng thấy người đàn ông nào nấu cơm chưa?”
Mắt thấy hai người lại muốn cãi nhau, Hàn Đình vội vàng lên tiếng: “Đừng nói nữa.”
Cố Ngọc Trúc và Hồ Dương im lặng, Hàn Đình lại nói: “Chỉ trách tối qua tôi không sắp xếp mọi thứ rõ ràng, bây giờ đã thành ra thế này rồi, không cần nói nhiều nữa, hoặc là chịu đói đi làm việc, hoặc là từ bỏ nửa ngày công, bây giờ nấu cơm ăn, các cậu chọn đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro