Chương 463
Thư Thư Thư
2024-08-07 00:05:18
Nhân viên bán hàng không thể tự mình đưa ra quyết định, vì thế lại tìm giám đốc kinh doanh đến.
Chuyện căn nhà số tám ngõ Thiên Tiên Am muốn mở quán ăn là chuyện tất cả mọi người đều biết đến.
Giám đốc kinh doanh đương nhiên cũng biết chuyện này, không cần Sơ Hạ phải giải thích nhiều lời với anh ta, anh ta cũng vô cùng thẳng thắn sảng khoái, sau khi đọc xong thư đảm bảo, không nói một lời trực tiếp đồng ý.
Sau khi đồng ý, anh ta còn hỏi thêm: “Có phải cũng không có phiếu không?”
Sơ Hạ ngượng ngùng mỉm cười nói: “Thực sự là không có phiếu.”
Vì thế, giám đốc kinh doanh trực tiếp lấy bút đỏ ra viết một chữ X màu đỏ lên bao bì tủ lạnh, mỉm cười nói với Sơ Hạ: “Được rồi, sản phẩm lỗi này của chúng tôi sẽ giải quyết cho cô.”
Sắc mặt Sơ Hạ sáng ngời, mỉm cười cúi đầu với giám đốc kinh doanh: “Cảm ơn ngài.”
Đường Hải Khoan sửng sốt một lúc, sau khi lấy lại tinh thần, ông ấy cũng vội vàng không ngừng nói lời cảm ơn với giám đốc.
Mà giám đốc kinh doanh không chỉ bán tủ lạnh cho Sơ Hạ với Đường Hải Khoan, còn sắp xếp người đưa tủ lạnh đến nhà bọn họ, sợ bọn họ không thể mang về được.
Chị Chu không đi cùng Sơ Hạ đến Thiên Tiên Am, bọn họ tách nhau trên đường, cô ấy nói: “Chuyện này đã được giải quyết xong, chị về đơn vị trước đây, lúc nào quán ăn nhà em khai trương, chị sẽ đến đó.”
Sơ Hạ vẫy tay với cô ấy: “Cảm ơn chị Chu, làm phiền chị rồi.”
Chị Chu mỉm cười đáp trả một câu: “Không phiền, vì dân phục vụ mà!”
Trong con ngõ nhỏ Thiên Tiên Am.
Hai cậu bé đang chạy song song với nhau chơi trò lăn vòng sắt.
Có ba cậu bé khác chạy theo bên cạnh, cổ vũ cho bọn họ.
Chiếc vòng sắt lăn trên mặt đất phát ra âm thanh nhỏ vụn, lao thẳng đến tận đầu ngõ.
Cậu bé dẫn đầu đến đầu ngõ dừng lại, hét lên một tiếng như bò rống: “Tao thắng rồi!”
Cậu ta vừa mới dứt lời thì đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe đẩy ba bánh rẽ vào trong con ngõ nhỏ.
Chiếc xe ba bánh chẳng có gì lạ lẫm, điều khiến người khác cảm thấy mới lạ chính là trên đó chở một thùng giấy rất lớn.
Sự chú ý bị thùng giấy được đóng gói thu hút, năm cậu bé kia cũng không còn quan tâm đến chuyện thắng thua nữa.
Bọn họ trực tiếp đi đến bên cạnh xe đẩy ba bánh, tò mò ngắm nhìn một lát rồi hỏi: “Đây là thứ gì vậy?”
Người lái xe còn chưa kịp trả lời thì có một cậu bé lên tiếng nói: “Mày không nhìn thấy hai chữ “tủ lạnh” sao? Mù à?”
Tủ lạnh chính là một thứ đồ mới lạ, bọn chúng cùng lắm cũng chỉ mới nhìn thấy ở các trung tâm mua sắm lớn.
Bình thường khi mua kem, người ta cũng chỉ bỏ kem trong một chiếc hộp gỗ lớn, dùng chăn bọc lại.
Sau khi biết là tủ lạnh, đám trẻ càng tò mò hơn nữa, năm cậu bé ngừng chơi vòng sắt, đưa tay lên tuỳ tiện lau mồ hôi trên đầu, tất cả đều đi theo hai bên xe đẩy tay, muốn nhìn xem chiếc tủ lạnh này trông như thế nào.
Khi sắp đến viện số 8, năm người còn lần lượt hét lên: “Tủ lạnh đến rồi đây!”
Đám trẻ vừa mới hét lên, người lớn trong con ngõ nhỏ cũng đã nghe thấy, tất cả đều chạy đến xem náo nhiệt.
Sơ Hạ và Đường Hải Khoan đi xe đạp dừng lại phía sau chiếc xe đẩy tay ba bánh.
Sau đó Đường Hải Khoan nghe theo sự sắp xếp của người giao tủ lạnh, cùng anh ta chuyển tủ lạnh xuống xe đẩy tay, sau đó chuyển vào trong quán ăn, đặt ở nơi thích hợp nhất.
…
Trong sân viện số 8.
Hàn Phi Bằng chạy như bay vào nhà, thở hổn hển nói với Vương Thuý Anh: “Bà nội, nhà kia đã mua tủ lạnh về rồi.”
Vương Thuý Anh theo bản năng không tin, mở miệng nói: “Cháu đang nói hươu nói vượn gì vậy?”
Hàn Phi Bằng nói: “Cháu không nói hươu nói vượn, cháu đã tận mắt nhìn thấy, xe ba bánh chở tủ lạnh về, đã chuyển vào trong nhà rồi, rất nhiều người đang xem bên ngoài đấy, vô cùng náo nhiệt.”
Vễnh tai lên lắng nghe một chút, bên ngoài thực sự có tiếng người cười nói ồn ào.
Vương Thuý Anh và Lý Lan đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó ăn ý đứng dậy khỏi bàn, ra ngoài đi đến sân trước.
Ra khỏi sân trước đến con ngõ nhỏ, chỉ thấy bên ngoài quán ăn chật kín người.
Chuyện căn nhà số tám ngõ Thiên Tiên Am muốn mở quán ăn là chuyện tất cả mọi người đều biết đến.
Giám đốc kinh doanh đương nhiên cũng biết chuyện này, không cần Sơ Hạ phải giải thích nhiều lời với anh ta, anh ta cũng vô cùng thẳng thắn sảng khoái, sau khi đọc xong thư đảm bảo, không nói một lời trực tiếp đồng ý.
Sau khi đồng ý, anh ta còn hỏi thêm: “Có phải cũng không có phiếu không?”
Sơ Hạ ngượng ngùng mỉm cười nói: “Thực sự là không có phiếu.”
Vì thế, giám đốc kinh doanh trực tiếp lấy bút đỏ ra viết một chữ X màu đỏ lên bao bì tủ lạnh, mỉm cười nói với Sơ Hạ: “Được rồi, sản phẩm lỗi này của chúng tôi sẽ giải quyết cho cô.”
Sắc mặt Sơ Hạ sáng ngời, mỉm cười cúi đầu với giám đốc kinh doanh: “Cảm ơn ngài.”
Đường Hải Khoan sửng sốt một lúc, sau khi lấy lại tinh thần, ông ấy cũng vội vàng không ngừng nói lời cảm ơn với giám đốc.
Mà giám đốc kinh doanh không chỉ bán tủ lạnh cho Sơ Hạ với Đường Hải Khoan, còn sắp xếp người đưa tủ lạnh đến nhà bọn họ, sợ bọn họ không thể mang về được.
Chị Chu không đi cùng Sơ Hạ đến Thiên Tiên Am, bọn họ tách nhau trên đường, cô ấy nói: “Chuyện này đã được giải quyết xong, chị về đơn vị trước đây, lúc nào quán ăn nhà em khai trương, chị sẽ đến đó.”
Sơ Hạ vẫy tay với cô ấy: “Cảm ơn chị Chu, làm phiền chị rồi.”
Chị Chu mỉm cười đáp trả một câu: “Không phiền, vì dân phục vụ mà!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong con ngõ nhỏ Thiên Tiên Am.
Hai cậu bé đang chạy song song với nhau chơi trò lăn vòng sắt.
Có ba cậu bé khác chạy theo bên cạnh, cổ vũ cho bọn họ.
Chiếc vòng sắt lăn trên mặt đất phát ra âm thanh nhỏ vụn, lao thẳng đến tận đầu ngõ.
Cậu bé dẫn đầu đến đầu ngõ dừng lại, hét lên một tiếng như bò rống: “Tao thắng rồi!”
Cậu ta vừa mới dứt lời thì đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe đẩy ba bánh rẽ vào trong con ngõ nhỏ.
Chiếc xe ba bánh chẳng có gì lạ lẫm, điều khiến người khác cảm thấy mới lạ chính là trên đó chở một thùng giấy rất lớn.
Sự chú ý bị thùng giấy được đóng gói thu hút, năm cậu bé kia cũng không còn quan tâm đến chuyện thắng thua nữa.
Bọn họ trực tiếp đi đến bên cạnh xe đẩy ba bánh, tò mò ngắm nhìn một lát rồi hỏi: “Đây là thứ gì vậy?”
Người lái xe còn chưa kịp trả lời thì có một cậu bé lên tiếng nói: “Mày không nhìn thấy hai chữ “tủ lạnh” sao? Mù à?”
Tủ lạnh chính là một thứ đồ mới lạ, bọn chúng cùng lắm cũng chỉ mới nhìn thấy ở các trung tâm mua sắm lớn.
Bình thường khi mua kem, người ta cũng chỉ bỏ kem trong một chiếc hộp gỗ lớn, dùng chăn bọc lại.
Sau khi biết là tủ lạnh, đám trẻ càng tò mò hơn nữa, năm cậu bé ngừng chơi vòng sắt, đưa tay lên tuỳ tiện lau mồ hôi trên đầu, tất cả đều đi theo hai bên xe đẩy tay, muốn nhìn xem chiếc tủ lạnh này trông như thế nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi sắp đến viện số 8, năm người còn lần lượt hét lên: “Tủ lạnh đến rồi đây!”
Đám trẻ vừa mới hét lên, người lớn trong con ngõ nhỏ cũng đã nghe thấy, tất cả đều chạy đến xem náo nhiệt.
Sơ Hạ và Đường Hải Khoan đi xe đạp dừng lại phía sau chiếc xe đẩy tay ba bánh.
Sau đó Đường Hải Khoan nghe theo sự sắp xếp của người giao tủ lạnh, cùng anh ta chuyển tủ lạnh xuống xe đẩy tay, sau đó chuyển vào trong quán ăn, đặt ở nơi thích hợp nhất.
…
Trong sân viện số 8.
Hàn Phi Bằng chạy như bay vào nhà, thở hổn hển nói với Vương Thuý Anh: “Bà nội, nhà kia đã mua tủ lạnh về rồi.”
Vương Thuý Anh theo bản năng không tin, mở miệng nói: “Cháu đang nói hươu nói vượn gì vậy?”
Hàn Phi Bằng nói: “Cháu không nói hươu nói vượn, cháu đã tận mắt nhìn thấy, xe ba bánh chở tủ lạnh về, đã chuyển vào trong nhà rồi, rất nhiều người đang xem bên ngoài đấy, vô cùng náo nhiệt.”
Vễnh tai lên lắng nghe một chút, bên ngoài thực sự có tiếng người cười nói ồn ào.
Vương Thuý Anh và Lý Lan đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó ăn ý đứng dậy khỏi bàn, ra ngoài đi đến sân trước.
Ra khỏi sân trước đến con ngõ nhỏ, chỉ thấy bên ngoài quán ăn chật kín người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro