Chương 8
Thư Thư Thư
2024-08-07 00:05:18
Chỉ mấy ngày sau khi đến đại đội Đàm Khê, đại đội trưởng đã dẫn bọn họ đi tham quan địa điểm thanh niên trí thức xuất sắc của đại đội Sa Trang, yêu cầu bọn họ học hỏi từ nhóm thanh niên trí thức của đại đội Sa Trang.
Nhóm thanh niên trí thức đại đội Sa Trang đã xuống nông thôn được mấy năm.
Bọn họ đang sống một cuộc sống tập thể, tất cả mọi chuyện đều phải làm cùng nhau, cùng nhau làm việc, cùng nhau ăn cơm, những công việc phụ như nuôi gà nuôi vịt, nuôi heo, trồng rau cũng làm cùng nhau, cuộc sống quá thoải mái, không hề thua kém bà con nông dân trong thôn.
Nếu học theo đại đội Sa Trang, đương nhiên sẽ là mười hai người sinh hoạt cùng nhau.
Nếu đã sống cùng nhau, việc sinh hoạt cùng với nhau thoạt nhìn có vẻ là điều đương nhiên, mọi người không có ý kiến gì, lần lượt lên tiếng tán thành: “Được.”
Thấy mọi người đều thích sinh hoạt cùng nhau, Hàn Đình đang định nói tiếp.
Nhưng anh ta còn chưa kịp mở miệng một lần nữa thì Lâm Tiêu Hàm đột nhiên mở miệng nói một câu: “Tôi không tham gia, tôi sẽ sống một mình.”
Mọi người đều có thái độ tích cực với việc sinh hoạt cùng nhau, bầu không khí trong phòng bếp vốn dĩ đang rất náo nhiệt.
Nhưng Lâm Tiêu Hàm vừa dứt lời, bầu không khí ngay lập tức trở nên lạnh lẽo.
Đương nhiên, mọi người đều đã quá quen thuộc, cũng không cảm thấy có gì bất ngờ.
Lâm Tiêu Hàm là người như vậy đấy, nếu anh thích sinh hoạt cùng nhau mới thực sự là chuyện kỳ quái.
Trên thực tế, trong lòng mọi người cũng không muốn sống cùng với anh lắm, không muốn cùng anh sống tốt, càng không muốn nhìn thấy khuôn mặt vừa kiêu căng ngạo mạn vừa muốn đấm kia của anh, câu nói này của anh thật đúng ý.
Hàn Đình đương nhiên cũng không cảm thấy kỳ quái, hơn nữa cũng rất tán thành việc Lâm Tiêu Hàm tự tách ra, cho nên anh ta trực tiếp nhìn về phía Lâm Tiêu Hàm, nói: “Được, vậy cậu sống một mình đi, lát nữa tôi sẽ bảo Siêu Tử chia lương thực cho cậu.”
Sau khi Lâm Tiêu Hàm nói xong, bầu không khí trong phòng lập tức lạnh xuống, Sơ Hạ vẫn luôn nhìn về phía Lâm Tiêu Hàm.
Cô là người có cảm giác tồn tại yếu nhất trong số mười hai người này, từ trước đến nay cô đều nghe theo sự sắp xếp của Hàn Đình, chưa bao giờ có suy nghĩ của riêng mình, đương nhiên cũng không ai để ý đến suy nghĩ của cô.
Nhưng lúc này, trong đầu cô đã có suy nghĩ của riêng mình.
Dựa vào nội dung của cuốn tiểu thuyết trong đầu mình, Sơ Hạ biết rõ ngoại trừ Lâm Tiêu Hàm ra, sau khi mười một người còn lại bọn họ sinh hoạt cùng nhau, cô chính là người thiệt thòi nhất.
Bởi vì cô chăm chỉ kiên định làm việc, biết làm việc nhà, biết nấu cơm, hơn nữa còn coi những lời Hàn Đình nói là quy tắc làm việc duy nhất của mình, sau khi sống chung cũng không tranh không giành, chịu thương chịu khó, cho nên phần lớn công việc đều dần dần rơi xuống trên đầu cô.
Lúc mới bắt đầu, những người khác còn sẽ khen ngợi năng lực của cô một câu, sau đó làm nhiều, bọn họ đã thành thói quen, thậm chí coi điều đó là đương nhiên.
Thỉnh thoảng khi cảm thấy cô làm không tốt, bọn bọ còn sẽ bắt bẻ cô, nếu làm không tốt, ngoại trừ bị nói ra, cô còn phải bị thúc giục tiếp tục làm.
Trong cuốn tiểu thuyết kia, cô cũng giống như những người khác, cảm thấy Lâm Tiêu Hàm sống một mình quá cô độc, vừa cô độc vừa đáng thương, cảm thấy ngay cả khi anh ăn thịt ăn kẹo cũng đắng ngắt, không náo nhiệt vui vẻ bằng cuộc sống của bọn họ.
Nhóm thanh niên trí thức đại đội Sa Trang đã xuống nông thôn được mấy năm.
Bọn họ đang sống một cuộc sống tập thể, tất cả mọi chuyện đều phải làm cùng nhau, cùng nhau làm việc, cùng nhau ăn cơm, những công việc phụ như nuôi gà nuôi vịt, nuôi heo, trồng rau cũng làm cùng nhau, cuộc sống quá thoải mái, không hề thua kém bà con nông dân trong thôn.
Nếu học theo đại đội Sa Trang, đương nhiên sẽ là mười hai người sinh hoạt cùng nhau.
Nếu đã sống cùng nhau, việc sinh hoạt cùng với nhau thoạt nhìn có vẻ là điều đương nhiên, mọi người không có ý kiến gì, lần lượt lên tiếng tán thành: “Được.”
Thấy mọi người đều thích sinh hoạt cùng nhau, Hàn Đình đang định nói tiếp.
Nhưng anh ta còn chưa kịp mở miệng một lần nữa thì Lâm Tiêu Hàm đột nhiên mở miệng nói một câu: “Tôi không tham gia, tôi sẽ sống một mình.”
Mọi người đều có thái độ tích cực với việc sinh hoạt cùng nhau, bầu không khí trong phòng bếp vốn dĩ đang rất náo nhiệt.
Nhưng Lâm Tiêu Hàm vừa dứt lời, bầu không khí ngay lập tức trở nên lạnh lẽo.
Đương nhiên, mọi người đều đã quá quen thuộc, cũng không cảm thấy có gì bất ngờ.
Lâm Tiêu Hàm là người như vậy đấy, nếu anh thích sinh hoạt cùng nhau mới thực sự là chuyện kỳ quái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên thực tế, trong lòng mọi người cũng không muốn sống cùng với anh lắm, không muốn cùng anh sống tốt, càng không muốn nhìn thấy khuôn mặt vừa kiêu căng ngạo mạn vừa muốn đấm kia của anh, câu nói này của anh thật đúng ý.
Hàn Đình đương nhiên cũng không cảm thấy kỳ quái, hơn nữa cũng rất tán thành việc Lâm Tiêu Hàm tự tách ra, cho nên anh ta trực tiếp nhìn về phía Lâm Tiêu Hàm, nói: “Được, vậy cậu sống một mình đi, lát nữa tôi sẽ bảo Siêu Tử chia lương thực cho cậu.”
Sau khi Lâm Tiêu Hàm nói xong, bầu không khí trong phòng lập tức lạnh xuống, Sơ Hạ vẫn luôn nhìn về phía Lâm Tiêu Hàm.
Cô là người có cảm giác tồn tại yếu nhất trong số mười hai người này, từ trước đến nay cô đều nghe theo sự sắp xếp của Hàn Đình, chưa bao giờ có suy nghĩ của riêng mình, đương nhiên cũng không ai để ý đến suy nghĩ của cô.
Nhưng lúc này, trong đầu cô đã có suy nghĩ của riêng mình.
Dựa vào nội dung của cuốn tiểu thuyết trong đầu mình, Sơ Hạ biết rõ ngoại trừ Lâm Tiêu Hàm ra, sau khi mười một người còn lại bọn họ sinh hoạt cùng nhau, cô chính là người thiệt thòi nhất.
Bởi vì cô chăm chỉ kiên định làm việc, biết làm việc nhà, biết nấu cơm, hơn nữa còn coi những lời Hàn Đình nói là quy tắc làm việc duy nhất của mình, sau khi sống chung cũng không tranh không giành, chịu thương chịu khó, cho nên phần lớn công việc đều dần dần rơi xuống trên đầu cô.
Lúc mới bắt đầu, những người khác còn sẽ khen ngợi năng lực của cô một câu, sau đó làm nhiều, bọn họ đã thành thói quen, thậm chí coi điều đó là đương nhiên.
Thỉnh thoảng khi cảm thấy cô làm không tốt, bọn bọ còn sẽ bắt bẻ cô, nếu làm không tốt, ngoại trừ bị nói ra, cô còn phải bị thúc giục tiếp tục làm.
Trong cuốn tiểu thuyết kia, cô cũng giống như những người khác, cảm thấy Lâm Tiêu Hàm sống một mình quá cô độc, vừa cô độc vừa đáng thương, cảm thấy ngay cả khi anh ăn thịt ăn kẹo cũng đắng ngắt, không náo nhiệt vui vẻ bằng cuộc sống của bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro