Thập Niên 70: Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức Gặp Sao Chổi
Chương 13
2024-11-11 19:36:22
Vừa nói, Hà Tuyết Khanh vừa nhìn Bùi Vân Tùng.
Thấy anh không có phản ứng gì, cô lại tiếp tục nói: “Tôi tưởng rằng anh vì không lấy được vợ nên mới đồng ý. Khi đó tôi cũng nghĩ rằng sẽ sống tốt với anh, nhưng vừa rồi, Điền Văn Tú lại nói với tôi rằng chúng ta kết hôn chỉ là biện pháp tạm thời, lúc đó tôi mới thấy có gì đó không đúng. Chúng ta chẳng có quan hệ gì, sao anh lại vô duyên vô cớ giúp tôi, nên tôi mới nghĩ phải chủ động giải thích với anh, xem có phải tôi đã hiểu lầm, hay là Điền Văn Tú đã không nói rõ với anh.”
Hà Tuyết Khanh nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của Bùi Vân Tùng, nhất thời không đoán được anh đang nghĩ gì.
Cô có thể đoán rằng Điền Văn Tú chắc chắn là lừa cả hai bên, nhưng hiện giờ cô thực sự không thể đoán ra được suy nghĩ của Bùi Vân Tùng.
Nhưng nghĩ lại, anh cũng khá xui xẻo, mới gặp phải tình huống rắc rối như thế này.
Hà Tuyết Khanh đứng dậy cúi đầu trước Bùi Vân Tùng, nói: “Xin lỗi, trước đây vì quá hoảng sợ nên tôi chưa từng suy nghĩ kỹ về những chuyện này, cũng quá tin tưởng Điền Văn Tú. Bây giờ xem lại, chắc chắn là cô ta đã lừa anh, đúng không?”
Dù sao đi nữa, cô cũng phải nói ra trước, nhân tiện xin lỗi, để anh không cảm thấy ấm ức.
Dù gì thì cũng đã kết hôn rồi, giờ chia tay cũng không phải cách hay, thời gian tới hai người sẽ phải sống chung với nhau.
Dù chỉ là bạn cùng phòng, hòa thuận vẫn là quan trọng nhất.
Bùi Vân Tùng một lúc lâu không đáp.
Thêm vào đó, vẻ mặt của anh vẫn không có gì thay đổi, Hà Tuyết Khanh thật sự không đoán được anh đang nghĩ gì.
Khi cô còn đang nghĩ rằng anh đang tức giận, định mở miệng hỏi thì Bùi Vân Tùng cuối cùng cũng lên tiếng.
“Điền Văn Tú không nói gì với cô à?”
“Hả?” Hà Tuyết Khanh nhíu mày, vẻ mặt đầy thắc mắc.
Bùi Vân Tùng nói: “Cô ta nói với tôi rằng cô vì những lời đồn đại giữa chúng ta mà lúc nào cũng khóc lóc, sống không nổi nữa, muốn tôi phải chịu trách nhiệm, dù chỉ là kết hôn tạm thời, sau khi mọi chuyện lắng xuống thì ly hôn cũng được.”
Nhớ lại hôm đó Điền Văn Tú vội vã chạy đến nói một tràng, còn bảo kết hôn có thể chứng minh anh không phải là sao chổi, Bùi Vân Tùng cũng không nhịn được mà cau mày, nói tiếp: “Cô ta còn nói cô suốt ngày đòi tự tử, bắt buộc tôi phải cưới cô, nếu không thì tôi là cố tình giết người. Tôi đã đồng ý với cô ta rằng trước mắt cứ kết hôn, đợi khi thích hợp thì có thể ly hôn với cô.”
Hà Tuyết Khanh: “…”
Đúng là chuyện mà Điền Văn Tú có thể làm ra.
Chẳng trách tối qua anh không nói lời nào mà đã đòi ngủ riêng.
Hà Tuyết Khanh ôm trán, lắc đầu: “Tôi không có, chuyện này không phải ý của tôi. Anh không tin thì có thể hỏi bất kỳ ai trong viện thanh niên trí thức, tôi vừa nói hoàn toàn là sự thật.”
Bùi Vân Tùng không nói gì nữa, không biết đang nghĩ gì.
Ngừng một lúc, Hà Tuyết Khanh lại nói: “Tôi nghĩ tôi đã hiểu rồi.”
Cô nhìn về phía Bùi Vân Tùng, hỏi: “Anh có biết Ninh Trí Viễn không?”
Bùi Vân Tùng gật đầu, Hà Tuyết Khanh tiếp tục: “Từ trước đến nay, Điền Văn Tú luôn điên cuồng thích Ninh Trí Viễn. Vì anh ta, cô ta đã làm rất nhiều chuyện khó hiểu. Gần đây, cô ta đột nhiên nói rằng mình không còn thích Ninh Trí Viễn nữa, còn xin lỗi chúng tôi. Vì thái độ của cô ta khá thành khẩn, nên chúng tôi đều nghĩ cô ta đã cải tà quy chính, không ngờ cô ta lại có âm mưu như vậy.”
Nhìn vào mắt của Bùi Vân Tùng, Hà Tuyết Khanh giải thích thêm: “Trong viện thanh niên trí thức, tôi và Ninh Trí Viễn có quan hệ tốt nhất, tôi và Ninh Trí Viễn…”
Thấy anh không có phản ứng gì, cô lại tiếp tục nói: “Tôi tưởng rằng anh vì không lấy được vợ nên mới đồng ý. Khi đó tôi cũng nghĩ rằng sẽ sống tốt với anh, nhưng vừa rồi, Điền Văn Tú lại nói với tôi rằng chúng ta kết hôn chỉ là biện pháp tạm thời, lúc đó tôi mới thấy có gì đó không đúng. Chúng ta chẳng có quan hệ gì, sao anh lại vô duyên vô cớ giúp tôi, nên tôi mới nghĩ phải chủ động giải thích với anh, xem có phải tôi đã hiểu lầm, hay là Điền Văn Tú đã không nói rõ với anh.”
Hà Tuyết Khanh nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của Bùi Vân Tùng, nhất thời không đoán được anh đang nghĩ gì.
Cô có thể đoán rằng Điền Văn Tú chắc chắn là lừa cả hai bên, nhưng hiện giờ cô thực sự không thể đoán ra được suy nghĩ của Bùi Vân Tùng.
Nhưng nghĩ lại, anh cũng khá xui xẻo, mới gặp phải tình huống rắc rối như thế này.
Hà Tuyết Khanh đứng dậy cúi đầu trước Bùi Vân Tùng, nói: “Xin lỗi, trước đây vì quá hoảng sợ nên tôi chưa từng suy nghĩ kỹ về những chuyện này, cũng quá tin tưởng Điền Văn Tú. Bây giờ xem lại, chắc chắn là cô ta đã lừa anh, đúng không?”
Dù sao đi nữa, cô cũng phải nói ra trước, nhân tiện xin lỗi, để anh không cảm thấy ấm ức.
Dù gì thì cũng đã kết hôn rồi, giờ chia tay cũng không phải cách hay, thời gian tới hai người sẽ phải sống chung với nhau.
Dù chỉ là bạn cùng phòng, hòa thuận vẫn là quan trọng nhất.
Bùi Vân Tùng một lúc lâu không đáp.
Thêm vào đó, vẻ mặt của anh vẫn không có gì thay đổi, Hà Tuyết Khanh thật sự không đoán được anh đang nghĩ gì.
Khi cô còn đang nghĩ rằng anh đang tức giận, định mở miệng hỏi thì Bùi Vân Tùng cuối cùng cũng lên tiếng.
“Điền Văn Tú không nói gì với cô à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hả?” Hà Tuyết Khanh nhíu mày, vẻ mặt đầy thắc mắc.
Bùi Vân Tùng nói: “Cô ta nói với tôi rằng cô vì những lời đồn đại giữa chúng ta mà lúc nào cũng khóc lóc, sống không nổi nữa, muốn tôi phải chịu trách nhiệm, dù chỉ là kết hôn tạm thời, sau khi mọi chuyện lắng xuống thì ly hôn cũng được.”
Nhớ lại hôm đó Điền Văn Tú vội vã chạy đến nói một tràng, còn bảo kết hôn có thể chứng minh anh không phải là sao chổi, Bùi Vân Tùng cũng không nhịn được mà cau mày, nói tiếp: “Cô ta còn nói cô suốt ngày đòi tự tử, bắt buộc tôi phải cưới cô, nếu không thì tôi là cố tình giết người. Tôi đã đồng ý với cô ta rằng trước mắt cứ kết hôn, đợi khi thích hợp thì có thể ly hôn với cô.”
Hà Tuyết Khanh: “…”
Đúng là chuyện mà Điền Văn Tú có thể làm ra.
Chẳng trách tối qua anh không nói lời nào mà đã đòi ngủ riêng.
Hà Tuyết Khanh ôm trán, lắc đầu: “Tôi không có, chuyện này không phải ý của tôi. Anh không tin thì có thể hỏi bất kỳ ai trong viện thanh niên trí thức, tôi vừa nói hoàn toàn là sự thật.”
Bùi Vân Tùng không nói gì nữa, không biết đang nghĩ gì.
Ngừng một lúc, Hà Tuyết Khanh lại nói: “Tôi nghĩ tôi đã hiểu rồi.”
Cô nhìn về phía Bùi Vân Tùng, hỏi: “Anh có biết Ninh Trí Viễn không?”
Bùi Vân Tùng gật đầu, Hà Tuyết Khanh tiếp tục: “Từ trước đến nay, Điền Văn Tú luôn điên cuồng thích Ninh Trí Viễn. Vì anh ta, cô ta đã làm rất nhiều chuyện khó hiểu. Gần đây, cô ta đột nhiên nói rằng mình không còn thích Ninh Trí Viễn nữa, còn xin lỗi chúng tôi. Vì thái độ của cô ta khá thành khẩn, nên chúng tôi đều nghĩ cô ta đã cải tà quy chính, không ngờ cô ta lại có âm mưu như vậy.”
Nhìn vào mắt của Bùi Vân Tùng, Hà Tuyết Khanh giải thích thêm: “Trong viện thanh niên trí thức, tôi và Ninh Trí Viễn có quan hệ tốt nhất, tôi và Ninh Trí Viễn…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro