Thập Niên 70: Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức Gặp Sao Chổi
Chương 31
2024-11-11 19:36:22
Trương Miêu Miêu nói: “Gần đây cậu ấy gặp nhiều chuyện, dần dần cũng phải học cách trưởng thành thôi. Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi.”
Hà Tuyết Hồng gật đầu: “Đúng vậy, trước đây ở nhà tôi cái gì cũng không biết, ăn sẵn mặc sẵn, nhưng đến đây rồi, cái gì cũng phải học hết.”
Hai người thì thầm vài câu, nhìn Điền Văn Tú hôm nay thật sự có vẻ sẽ không buông tha nếu Hà Tuyết Khanh không ra, nên họ bèn kiếm tảng đá ngồi chờ.
Hà Tuyết Hồng nói: “Cậu nói xem cậu ta rốt cuộc muốn làm gì? Với chuyện cậu ta đã làm, Hà Tuyết Khanh không lật mặt với cậu ta là may lắm rồi. Nếu là tôi, tôi đã không bỏ qua đâu, thế mà cậu ta còn dám gọi người ta ra, ép buộc người ta phải tha thứ, đúng là nực cười!”
Trương Miêu Miêu không thích nói chuyện, càng không thích nói những chuyện thị phi, nghe vậy chỉ lắc đầu, còn nói: “Cậu cũng đừng nói nữa, cậu ta mà nghe được lại nổi giận đấy. Chúng ta chờ xem đã.”
Hà Tuyết Hồng hiểu rõ tính cách của Trương Miêu Miêu nên không nói gì thêm.
Nói cho cùng, trong viện thanh niên trí thức tổng cộng có mười người, bốn nữ sáu nam.
Hà Tuyết Khanh và Điền Văn Tú ở chung một phòng, còn lại là Hà Tuyết Hồng và Trương Miêu Miêu ở chung.
Ai từng ở ký túc xá cũng biết, chỉ cần không ai gây chuyện thì những người ở cùng phòng thường thân thiết hơn một chút.
Hà Tuyết Hồng và Trương Miêu Miêu là như vậy.
Hai người họ cùng ở chung, tính cách cũng khá tương đồng, dù Hà Tuyết Hồng có phần đanh đá hơn, Trương Miêu Miêu không thích bàn chuyện thị phi, nhưng điểm chung là cả hai đều không ưa gì những người như Điền Văn Tú.
Trước đây, họ chẳng mấy khi tiếp xúc với Điền Văn Tú, đến khi cô ta đột nhiên thay đổi, trở nên ngoan ngoãn. Lúc đó họ còn từng nghi ngờ ý đồ của cô ta, nhưng sau này thấy cô ta thật sự không còn làm loạn nữa, họ còn có chút hổ thẹn vì đã không tin tưởng cô ta trước đây, nên mới tiếp cận cô ta một chút.
Nhưng chưa bao lâu, nhìn những chuyện xảy ra gần đây, rõ ràng không phải Điền Văn Tú thay đổi, mà là thủ đoạn của cô ta cao hơn, lừa cả bọn họ xoay mòng mòng, nhất là mấy nam thanh niên trí thức ở viện, gần đây cứ thấy Điền Văn Tú là như bướm gặp hoa, lúc nào cũng vây quanh cô ta.
Nghĩ đến đây, Hà Tuyết Hồng định nói gì đó, nhưng thấy Trương Miêu Miêu vẫn cau mày, liền nuốt lời lại.
Lúc này, Điền Văn Tú thậm chí đã bắt đầu đập cửa, như thể phát điên.
Khuôn mặt méo mó, giọng nói chói tai hòa cùng bầu trời xám xịt, càng làm cho gương mặt cô ta thêm tối tăm, hoàn toàn không còn vẻ đẹp kiều diễm trước kia.
Hà Tuyết Hồng nghĩ ngợi rồi nói: “Cậu nói xem mặt cô ta bị làm sao vậy, sao tự dưng thay đổi nhanh thế?”
Trương Miêu Miêu lắc đầu: "Không biết.”
Hà Tuyết Hồng còn định nói thêm gì đó, nhưng thấy hành động của Điền Văn Tú khựng lại, liền kéo Trương Miêu Miêu đứng lên.
Ngay khoảnh khắc đó, cánh cửa vốn đóng chặt bỗng mở ra.
Hà Tuyết Khanh nhíu mày, giọng lạnh lẽo: “Điền Văn Tú, cậu điên rồi à? Cậu muốn làm gì? Cậu la hét như vậy, không biết còn tưởng tôi làm gì tệ bạc với cậu đấy!”
Điền Văn Tú đưa tay định nắm lấy Hà Tuyết Khanh, nhưng bị cô tránh khỏi. “Cậu còn định bóp tôi à?” Cô hỏi vặn.
Điền Văn Tú ngượng ngùng cười, tay vô thức chạm vào cánh cửa, nói: “Không, không phải đâu, thấy cậu cuối cùng cũng ra ngoài nên tôi nôn nóng quá, cậu đừng để ý.”
Hà Tuyết Khanh muốn đảo mắt nhưng cô cố nhịn lại.
“Nếu tôi để ý thì sao?”
Khi nãy trong nhà, cô thực sự không muốn quan tâm đến Điền Văn Tú, nhưng cô ta đúng là quá phiền phức.
Giọng cô ta vừa chói tai vừa khó chịu, không chỉ làm cô đau đầu mà còn khiến cô nhớ lại nỗi sợ hãi lúc nhỏ khi bị một cảnh trong bộ phim nổi tiếng nào đó ám ảnh.
Hà Tuyết Hồng gật đầu: “Đúng vậy, trước đây ở nhà tôi cái gì cũng không biết, ăn sẵn mặc sẵn, nhưng đến đây rồi, cái gì cũng phải học hết.”
Hai người thì thầm vài câu, nhìn Điền Văn Tú hôm nay thật sự có vẻ sẽ không buông tha nếu Hà Tuyết Khanh không ra, nên họ bèn kiếm tảng đá ngồi chờ.
Hà Tuyết Hồng nói: “Cậu nói xem cậu ta rốt cuộc muốn làm gì? Với chuyện cậu ta đã làm, Hà Tuyết Khanh không lật mặt với cậu ta là may lắm rồi. Nếu là tôi, tôi đã không bỏ qua đâu, thế mà cậu ta còn dám gọi người ta ra, ép buộc người ta phải tha thứ, đúng là nực cười!”
Trương Miêu Miêu không thích nói chuyện, càng không thích nói những chuyện thị phi, nghe vậy chỉ lắc đầu, còn nói: “Cậu cũng đừng nói nữa, cậu ta mà nghe được lại nổi giận đấy. Chúng ta chờ xem đã.”
Hà Tuyết Hồng hiểu rõ tính cách của Trương Miêu Miêu nên không nói gì thêm.
Nói cho cùng, trong viện thanh niên trí thức tổng cộng có mười người, bốn nữ sáu nam.
Hà Tuyết Khanh và Điền Văn Tú ở chung một phòng, còn lại là Hà Tuyết Hồng và Trương Miêu Miêu ở chung.
Ai từng ở ký túc xá cũng biết, chỉ cần không ai gây chuyện thì những người ở cùng phòng thường thân thiết hơn một chút.
Hà Tuyết Hồng và Trương Miêu Miêu là như vậy.
Hai người họ cùng ở chung, tính cách cũng khá tương đồng, dù Hà Tuyết Hồng có phần đanh đá hơn, Trương Miêu Miêu không thích bàn chuyện thị phi, nhưng điểm chung là cả hai đều không ưa gì những người như Điền Văn Tú.
Trước đây, họ chẳng mấy khi tiếp xúc với Điền Văn Tú, đến khi cô ta đột nhiên thay đổi, trở nên ngoan ngoãn. Lúc đó họ còn từng nghi ngờ ý đồ của cô ta, nhưng sau này thấy cô ta thật sự không còn làm loạn nữa, họ còn có chút hổ thẹn vì đã không tin tưởng cô ta trước đây, nên mới tiếp cận cô ta một chút.
Nhưng chưa bao lâu, nhìn những chuyện xảy ra gần đây, rõ ràng không phải Điền Văn Tú thay đổi, mà là thủ đoạn của cô ta cao hơn, lừa cả bọn họ xoay mòng mòng, nhất là mấy nam thanh niên trí thức ở viện, gần đây cứ thấy Điền Văn Tú là như bướm gặp hoa, lúc nào cũng vây quanh cô ta.
Nghĩ đến đây, Hà Tuyết Hồng định nói gì đó, nhưng thấy Trương Miêu Miêu vẫn cau mày, liền nuốt lời lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, Điền Văn Tú thậm chí đã bắt đầu đập cửa, như thể phát điên.
Khuôn mặt méo mó, giọng nói chói tai hòa cùng bầu trời xám xịt, càng làm cho gương mặt cô ta thêm tối tăm, hoàn toàn không còn vẻ đẹp kiều diễm trước kia.
Hà Tuyết Hồng nghĩ ngợi rồi nói: “Cậu nói xem mặt cô ta bị làm sao vậy, sao tự dưng thay đổi nhanh thế?”
Trương Miêu Miêu lắc đầu: "Không biết.”
Hà Tuyết Hồng còn định nói thêm gì đó, nhưng thấy hành động của Điền Văn Tú khựng lại, liền kéo Trương Miêu Miêu đứng lên.
Ngay khoảnh khắc đó, cánh cửa vốn đóng chặt bỗng mở ra.
Hà Tuyết Khanh nhíu mày, giọng lạnh lẽo: “Điền Văn Tú, cậu điên rồi à? Cậu muốn làm gì? Cậu la hét như vậy, không biết còn tưởng tôi làm gì tệ bạc với cậu đấy!”
Điền Văn Tú đưa tay định nắm lấy Hà Tuyết Khanh, nhưng bị cô tránh khỏi. “Cậu còn định bóp tôi à?” Cô hỏi vặn.
Điền Văn Tú ngượng ngùng cười, tay vô thức chạm vào cánh cửa, nói: “Không, không phải đâu, thấy cậu cuối cùng cũng ra ngoài nên tôi nôn nóng quá, cậu đừng để ý.”
Hà Tuyết Khanh muốn đảo mắt nhưng cô cố nhịn lại.
“Nếu tôi để ý thì sao?”
Khi nãy trong nhà, cô thực sự không muốn quan tâm đến Điền Văn Tú, nhưng cô ta đúng là quá phiền phức.
Giọng cô ta vừa chói tai vừa khó chịu, không chỉ làm cô đau đầu mà còn khiến cô nhớ lại nỗi sợ hãi lúc nhỏ khi bị một cảnh trong bộ phim nổi tiếng nào đó ám ảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro