Thập Niên 70: Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức Gặp Sao Chổi
Chương 50
2024-11-11 19:36:22
Hà Vi Dân lạnh nhạt nhìn hai người họ: "Người này là người mà chị lấy làm chồng?"
Hà Tuyết Khanh gật đầu: "Phải, chính là anh ấy."
Hà Vi Dân cau mày, định nói gì đó nhưng lại bị Cố Tuyết Liên giành trước.
Bà ta cười lạnh, khẽ "hừ" một tiếng, ánh mắt khinh miệt lướt qua Bùi Vân Tùng: "Đúng là không có phép tắc, vào nhà lâu như thế cũng không thấy chào hỏi gì, cứ câm như hến, đã thế lại còn là thằng nhà quê to xác. Có phải chị mù rồi không, thật sự muốn cả đời ở cái nơi quỷ quái này để làm ruộng à? Tôi và bố chị đã chọn kỹ đối tượng cho chị, thậm chí còn sắp xếp công việc cho chị nữa. Vậy mà chị lại dám bỏ trốn. Chị có biết chúng tôi đã tốn bao nhiêu công sức vì chuyện này không, phải chịu bao nhiêu sự nhục nhã? Nói thẳng cho chị biết, tôi không quan tâm chị đã cưới hay chưa, hôm nay chúng tôi đến đây là để đưa chị về!"
"Được rồi, bà bớt nói đi."
Hà Vi Dân cắt lời Cố Tuyết Liên, liếc nhìn Bùi Vân Tùng một cái rồi nói: "Cậu trai trẻ, lần trước khi tôi đến đây, nghe đội trưởng đội sản xuất của cậu nói cậu họ Bùi. Trước đó, Tuyết Khanh bị ngã xuống nước, cậu đã cứu con bé một mạng, vì thế mới có duyên phận giữa hai người."
"Nhưng..." Ông ta dừng lại một chút rồi tiếp tục: "Các cậu sống ở nông thôn, có lẽ không hiểu những quy tắc ở thành phố. Cậu đã cứu con gái tôi, chúng tôi thực sự biết ơn cậu. Nhưng bây giờ là thời đại mới, không còn chuyện lấy thân báo đáp nữa, cũng không có những tư tưởng phong kiến như 'nam nữ thụ thụ bất thân'. Hai người kết hôn chẳng qua chỉ vì mấy lời đàm tiếu, điều này chẳng có ý nghĩa gì với chúng tôi, cũng không tốt cho cậu hay cho con bé."
"Chúng tôi đến đây lần này là để đưa con về, nhưng sẽ bù đắp cho cậu. Cậu cứ nói xem, cậu muốn gì." Hà Vi Dân trông có vẻ rất chắc chắn: "Tôi vừa thấy trong nhà các cậu có hai giường, vậy là ngủ riêng phải không? Nếu đã như vậy, cậu hãy suy nghĩ kỹ những gì tôi nói."
Hà Tuyết Khanh không còn gì để nói.
Cố Tuyết Liên là loại người vô liêm sỉ bộc lộ ra bên ngoài, còn Hà Vi Dân thì tự cao tự đại một cách kín đáo.
Nhưng ông ta rõ ràng thông minh hơn và biết tính toán hơn Cố Tuyết Liên.
Hà Tuyết Khanh vô thức nhìn sang Bùi Vân Tùng. Hàng lông mày của anh nhíu lại, không biết là câu nói nào của Hà Vi Dân khiến anh không vui, hay chỉ đơn giản là anh cảm thấy tình huống này quá phiền phức.
Cô lại chọc chọc vào cánh tay anh, nhỏ giọng nói: "Họ có vấn đề thần kinh, anh đừng giận với mấy kẻ ngốc ấy."
Bùi Vân Tùng: "..."
Thấy hai người họ không để ý đến mình, còn đang dựa vào nhau nói chuyện nhỏ, Hà Vi Dân không khỏi cau mày, nói: "Tuyết Khanh, con đừng nghĩ rằng bố và mẹ muốn hại con. Bất kể chúng ta làm gì, đều là vì tốt cho con. Bây giờ con chưa hiểu, nhưng sau này khi con có con cái, khi con bằng tuổi chúng ta, con sẽ biết. Con còn trẻ, chúng ta không tính toán với con, nhưng con cũng phải biết điều, nghe lời, đừng nổi giận bướng bỉnh."
Hà Tuyết Khanh: "Ha ha."
Hà Vi Dân không hiểu cô có ý gì, nghĩ rằng cô đã nghe ra, rồi quay sang nhìn Cố Tuyết Liên vẫn đang tức giận, nói: "Tính cách của mẹ con có hơi nóng nảy, nhưng bà ấy đã mang nặng đẻ đau suốt mười tháng để sinh ra con, làm sao không yêu con được. Những năm qua, trong đám thanh niên trí thức bị đưa về nông thôn, có bao nhiêu người được quay về thành phố? Vì một suất trở về thành phố, bên ngoài có biết bao nhiêu người giành giật đến mức trời long đất lở. Ở nông thôn này, cũng có không ít chuyện nhơ nhuốc, đủ mọi loại người. Đứa nhà họ Tôn tuy có chút vấn đề, nhưng nó trông cũng không tệ, gia đình lại tốt. Quan trọng nhất là nó có thể đưa con trở về thành phố. Đó chẳng phải tốt hơn là sống ở nông thôn này cả đời sao?"
Hà Tuyết Khanh gật đầu: "Phải, chính là anh ấy."
Hà Vi Dân cau mày, định nói gì đó nhưng lại bị Cố Tuyết Liên giành trước.
Bà ta cười lạnh, khẽ "hừ" một tiếng, ánh mắt khinh miệt lướt qua Bùi Vân Tùng: "Đúng là không có phép tắc, vào nhà lâu như thế cũng không thấy chào hỏi gì, cứ câm như hến, đã thế lại còn là thằng nhà quê to xác. Có phải chị mù rồi không, thật sự muốn cả đời ở cái nơi quỷ quái này để làm ruộng à? Tôi và bố chị đã chọn kỹ đối tượng cho chị, thậm chí còn sắp xếp công việc cho chị nữa. Vậy mà chị lại dám bỏ trốn. Chị có biết chúng tôi đã tốn bao nhiêu công sức vì chuyện này không, phải chịu bao nhiêu sự nhục nhã? Nói thẳng cho chị biết, tôi không quan tâm chị đã cưới hay chưa, hôm nay chúng tôi đến đây là để đưa chị về!"
"Được rồi, bà bớt nói đi."
Hà Vi Dân cắt lời Cố Tuyết Liên, liếc nhìn Bùi Vân Tùng một cái rồi nói: "Cậu trai trẻ, lần trước khi tôi đến đây, nghe đội trưởng đội sản xuất của cậu nói cậu họ Bùi. Trước đó, Tuyết Khanh bị ngã xuống nước, cậu đã cứu con bé một mạng, vì thế mới có duyên phận giữa hai người."
"Nhưng..." Ông ta dừng lại một chút rồi tiếp tục: "Các cậu sống ở nông thôn, có lẽ không hiểu những quy tắc ở thành phố. Cậu đã cứu con gái tôi, chúng tôi thực sự biết ơn cậu. Nhưng bây giờ là thời đại mới, không còn chuyện lấy thân báo đáp nữa, cũng không có những tư tưởng phong kiến như 'nam nữ thụ thụ bất thân'. Hai người kết hôn chẳng qua chỉ vì mấy lời đàm tiếu, điều này chẳng có ý nghĩa gì với chúng tôi, cũng không tốt cho cậu hay cho con bé."
"Chúng tôi đến đây lần này là để đưa con về, nhưng sẽ bù đắp cho cậu. Cậu cứ nói xem, cậu muốn gì." Hà Vi Dân trông có vẻ rất chắc chắn: "Tôi vừa thấy trong nhà các cậu có hai giường, vậy là ngủ riêng phải không? Nếu đã như vậy, cậu hãy suy nghĩ kỹ những gì tôi nói."
Hà Tuyết Khanh không còn gì để nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Tuyết Liên là loại người vô liêm sỉ bộc lộ ra bên ngoài, còn Hà Vi Dân thì tự cao tự đại một cách kín đáo.
Nhưng ông ta rõ ràng thông minh hơn và biết tính toán hơn Cố Tuyết Liên.
Hà Tuyết Khanh vô thức nhìn sang Bùi Vân Tùng. Hàng lông mày của anh nhíu lại, không biết là câu nói nào của Hà Vi Dân khiến anh không vui, hay chỉ đơn giản là anh cảm thấy tình huống này quá phiền phức.
Cô lại chọc chọc vào cánh tay anh, nhỏ giọng nói: "Họ có vấn đề thần kinh, anh đừng giận với mấy kẻ ngốc ấy."
Bùi Vân Tùng: "..."
Thấy hai người họ không để ý đến mình, còn đang dựa vào nhau nói chuyện nhỏ, Hà Vi Dân không khỏi cau mày, nói: "Tuyết Khanh, con đừng nghĩ rằng bố và mẹ muốn hại con. Bất kể chúng ta làm gì, đều là vì tốt cho con. Bây giờ con chưa hiểu, nhưng sau này khi con có con cái, khi con bằng tuổi chúng ta, con sẽ biết. Con còn trẻ, chúng ta không tính toán với con, nhưng con cũng phải biết điều, nghe lời, đừng nổi giận bướng bỉnh."
Hà Tuyết Khanh: "Ha ha."
Hà Vi Dân không hiểu cô có ý gì, nghĩ rằng cô đã nghe ra, rồi quay sang nhìn Cố Tuyết Liên vẫn đang tức giận, nói: "Tính cách của mẹ con có hơi nóng nảy, nhưng bà ấy đã mang nặng đẻ đau suốt mười tháng để sinh ra con, làm sao không yêu con được. Những năm qua, trong đám thanh niên trí thức bị đưa về nông thôn, có bao nhiêu người được quay về thành phố? Vì một suất trở về thành phố, bên ngoài có biết bao nhiêu người giành giật đến mức trời long đất lở. Ở nông thôn này, cũng có không ít chuyện nhơ nhuốc, đủ mọi loại người. Đứa nhà họ Tôn tuy có chút vấn đề, nhưng nó trông cũng không tệ, gia đình lại tốt. Quan trọng nhất là nó có thể đưa con trở về thành phố. Đó chẳng phải tốt hơn là sống ở nông thôn này cả đời sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro