Thập Niên 70: Nữ Thanh Niên Trí Thức Bưu Hãn
Bạn Thân Ra Chủ...
Đào Hoa Lộ
2024-11-02 21:19:35
Nếu là trước kia, Diêm Nhuận Chi chắc chắn con dâu sẽ đòi tiền, rốt cuộc thường ngày cô vẫn luôn lẩm bẩm là trong nhà quá nghèo không có tiền, muốn mua cái gì cũng không mua nổi.
Có điều lúc này bà vẫn còn ôm một chút hy vọng, thấp giọng hỏi: “Mẹ của Bảo Nhi? Cái nhà ở của chúng ta không có lương thực để mời khách đâu.”
Muốn xây một gian nhà ở ngoại trừ mua gạch ngói và gỗ, còn phải mời người đến hỗ trợ ăn cơm. Lúc này bọn họ đều được chia đồ ăn, con đường để mua còn không có, lương thực ở chợ đen thì mắc gấp mười lần giá cả thị trường, dù ba trăm khối nhìn thì nhiều, nhưng lại không mua nổi.
Mạnh Y Y lại chắc chắn là Khương Lâm sẽ nghe mình, bởi vì cô ta đã nghĩ cách đem tiền đến cho cô, đến lúc đó Khương Lâm có thể ôm tiền rồi chạy về thành phố tìm Biện Hải Đào rồi.
Cô ta nhìn Khương Lâm rồi cười dịu dàng: “Lâm Lâm, chị cảm thấy đây là biện pháp tốt nhất, em sẽ có tiền…”
Giọng nói của Mạnh Y Y vừa ôn nhu lại nhẹ nhàng, nghe vào rất khiến người ta khó mà từ chối.
Trình Đại Bảo: “Chúng tôi không cần tiền, chúng tôi chỉ muốn phòng ở thôi!”
Tuy rằng tiền rất tốt, nhưng lại không có chỗ ở, túp lều kia vừa có sâu lại có chuột, chưa kể còn gió lùa mưa dột, căn bản là ngủ không được.
Trình Tiểu Bảo ngửa đầu nhìn Khương Lâm, tuy rằng nhóc không nói chuyện, nhưng lại nhìn cô đầy mong chờ, đôi mắt to đen láy chứa ánh sáng rực rỡ.
Hai an hem Trình Thiết Cương cùng Trình Kim Cương cười nhạo cậu: “Có cái rắm, mày câm miệng đi.”Ai không biết Khương Lâm rất ghét hai đứa Đại Bảo và Tiểu Bảo. Đến con mắt còn không thèm nhìn lấy một cái, còn dám ở đây quyết định? Tìm đánh chắc.
Lúc bọn họ còn ở chung trong một cái sân, ngày nào cũng nghe tiếng Khương Lâm mắng con: “Mày cút ra một bên đi, đừng để tao nhìn thấy mày, cứ mỗi lần thấy là phiền.” “Cút ngay, đừng chắn đường của tao.” “Đúng là cục nợ trói buộc mà!”
Còn rất nhiều nhưng hai đứa nó không nhớ được hết.
“Ha ha, đồ ngốc.” Trình Kim Cương mắng Trình Đại Bảo: “Thím ấy còn lâu mới phản ứng với mày.
Trình Đại Bảo lập tức phồng quai hàm lên, tức giận mà trừng mắt nhìn.
Khương Lâm nhìn hai anh em nhà kia rồi liếc mắt một cái: “Ngu ngốc, Đại Bảo nhà chúng ta là một người đàn ông nhỏ, tôi không phản ứng với con mình thì phản ứng với ai? Với hai đứa ngốc các người à? Đàn ông của nhà chúng tôi đã nói rồi đấy, muốn phòng ở!”
Cái đầu của Trình Đại Bảo ngay lập tức bị va vào hạnh phúc, đầu óc choáng váng, mẹ nói nhóc là người đàn ông nhỏ!
Hai anh em Trình Thiết Cương bị mắng thì tức đến dậm chân, Lưu Hồng Hoa đứng bên cạnh cũng tức giận đến mức cơ mặt méo mó.
Nhưng người khiếp sợ nhất vẫn là Mạnh Y Y, cô ta không dám tin, liền quay sang nhìn Khương Lâm: “Lâm Lâm?”
Khương Lâm nhẹ nhàng nói: “Có chỗ ở mới gọi là nhà, bà trăm đồng là cái mông gì?”
Thấy tình huống ngoài dự tính, Mạnh Y Y buột miệng thốt ra: “Em định cắm rễ luôn ở nông thôn à?” Biết mình vừa lỡ lời, cô ta vội vàng bào chữa: “Cắm rễ ở nông thôn vốn là lý tưởng của chúng ta, chị sẽ cùng với em, Lâm Lâm, chị luôn ủng hộ em.”
Mạnh Y Y thấy Khương Lâm không có chút nhiệt tình với mình, thì có chút bực mình, cô ta nhẹ nhàng đến bên cạnh quan tâm nói: “Lâm Lâm, em với bọn họ đã gây sự lớn như vậy, sao còn ở chung được? Nhất định sẽ rất mệt mỏi…”
Khương Lâm mỉm cười: “Có thể xây tường ngăn cách thành hai nhà là được, đến cái bàn cũng có thể chia đôi mà”
Mạnh Y Y thực sự sốt ruột, một mực khuyên bảo Khương Lâm gay gắt: “Lâm Lâm, em phải bình tĩnh suy nghĩ lại cho cẩn thận.”
Khương Lâm: “Em đang rất bình tĩnh, nếu không bình tĩnh thì em đã sớm đuổi bọn họ cút đi xa rồi.”
“Các người mới là đồ nên cút đi, chúng ta tuyệt đối sẽ không dọn đi!” Lưu Hồng Hoa hùng hổ vỗ lên đùi mình mà cất giọng phản kháng.
Lúc nãy nghe đòi ba trăm đồng, Lưu Hồng Hoa đã tiếc muốn đứt ruột, bây giờ lại nghe Khương Lâm không muốn đòi tiền mà muốn đòi nhà, cô ta càng sốt ruột hơn.
Vốn dĩ cả cả khuôn viên này là của mình, bây giờ chỉ còn lại ba gian phòng. Cô ta quyết sống chết ở trong cái sân này, một hai không chịu dọn đi.
Hoặc là mỗi ngày đều đấu đá với nhau, trong nhà còn có một người đàn ông, một đứa con trai và một đứa con gái, có đánh thế nào bọn họ nhất quyết sẽ không yếu thế.
Lưu Hồng Hoa đã nghĩ kỹ rồi, đêm nay Khương Lâm sẽ không ở lại, cô ta sẽ lặng lẽ dỡ từng lớp gạch ngói, để cho mưa dột ướt hết bọn chúng. Bọn họ sửa một lần, cô ta sẽ dỡ một lần, cho đến khi cả đám chịu dọn đi thì mới thôi!
Trình Phúc Quân lên tiếng: “Nghe tôi nói này, vợ chồng các người đổi gian phòng chính thành hai gian phía đông ở chung. Vợ chồng hai người còn trẻ, còn có khả năng, đến hai năm sau …”
Lưu Hồng Hoa nghe ra được lời Trình Phúc Quân muốn họ hai năm sau phải dọn di, lập tức cắt ngang: “Làm sao có thể ở chung? Còn chuồng heo, chuồng gà thì sao? Tích cóp phân tính nhà ai? Đây chính là công điểm đó!”
Có điều lúc này bà vẫn còn ôm một chút hy vọng, thấp giọng hỏi: “Mẹ của Bảo Nhi? Cái nhà ở của chúng ta không có lương thực để mời khách đâu.”
Muốn xây một gian nhà ở ngoại trừ mua gạch ngói và gỗ, còn phải mời người đến hỗ trợ ăn cơm. Lúc này bọn họ đều được chia đồ ăn, con đường để mua còn không có, lương thực ở chợ đen thì mắc gấp mười lần giá cả thị trường, dù ba trăm khối nhìn thì nhiều, nhưng lại không mua nổi.
Mạnh Y Y lại chắc chắn là Khương Lâm sẽ nghe mình, bởi vì cô ta đã nghĩ cách đem tiền đến cho cô, đến lúc đó Khương Lâm có thể ôm tiền rồi chạy về thành phố tìm Biện Hải Đào rồi.
Cô ta nhìn Khương Lâm rồi cười dịu dàng: “Lâm Lâm, chị cảm thấy đây là biện pháp tốt nhất, em sẽ có tiền…”
Giọng nói của Mạnh Y Y vừa ôn nhu lại nhẹ nhàng, nghe vào rất khiến người ta khó mà từ chối.
Trình Đại Bảo: “Chúng tôi không cần tiền, chúng tôi chỉ muốn phòng ở thôi!”
Tuy rằng tiền rất tốt, nhưng lại không có chỗ ở, túp lều kia vừa có sâu lại có chuột, chưa kể còn gió lùa mưa dột, căn bản là ngủ không được.
Trình Tiểu Bảo ngửa đầu nhìn Khương Lâm, tuy rằng nhóc không nói chuyện, nhưng lại nhìn cô đầy mong chờ, đôi mắt to đen láy chứa ánh sáng rực rỡ.
Hai an hem Trình Thiết Cương cùng Trình Kim Cương cười nhạo cậu: “Có cái rắm, mày câm miệng đi.”Ai không biết Khương Lâm rất ghét hai đứa Đại Bảo và Tiểu Bảo. Đến con mắt còn không thèm nhìn lấy một cái, còn dám ở đây quyết định? Tìm đánh chắc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc bọn họ còn ở chung trong một cái sân, ngày nào cũng nghe tiếng Khương Lâm mắng con: “Mày cút ra một bên đi, đừng để tao nhìn thấy mày, cứ mỗi lần thấy là phiền.” “Cút ngay, đừng chắn đường của tao.” “Đúng là cục nợ trói buộc mà!”
Còn rất nhiều nhưng hai đứa nó không nhớ được hết.
“Ha ha, đồ ngốc.” Trình Kim Cương mắng Trình Đại Bảo: “Thím ấy còn lâu mới phản ứng với mày.
Trình Đại Bảo lập tức phồng quai hàm lên, tức giận mà trừng mắt nhìn.
Khương Lâm nhìn hai anh em nhà kia rồi liếc mắt một cái: “Ngu ngốc, Đại Bảo nhà chúng ta là một người đàn ông nhỏ, tôi không phản ứng với con mình thì phản ứng với ai? Với hai đứa ngốc các người à? Đàn ông của nhà chúng tôi đã nói rồi đấy, muốn phòng ở!”
Cái đầu của Trình Đại Bảo ngay lập tức bị va vào hạnh phúc, đầu óc choáng váng, mẹ nói nhóc là người đàn ông nhỏ!
Hai anh em Trình Thiết Cương bị mắng thì tức đến dậm chân, Lưu Hồng Hoa đứng bên cạnh cũng tức giận đến mức cơ mặt méo mó.
Nhưng người khiếp sợ nhất vẫn là Mạnh Y Y, cô ta không dám tin, liền quay sang nhìn Khương Lâm: “Lâm Lâm?”
Khương Lâm nhẹ nhàng nói: “Có chỗ ở mới gọi là nhà, bà trăm đồng là cái mông gì?”
Thấy tình huống ngoài dự tính, Mạnh Y Y buột miệng thốt ra: “Em định cắm rễ luôn ở nông thôn à?” Biết mình vừa lỡ lời, cô ta vội vàng bào chữa: “Cắm rễ ở nông thôn vốn là lý tưởng của chúng ta, chị sẽ cùng với em, Lâm Lâm, chị luôn ủng hộ em.”
Mạnh Y Y thấy Khương Lâm không có chút nhiệt tình với mình, thì có chút bực mình, cô ta nhẹ nhàng đến bên cạnh quan tâm nói: “Lâm Lâm, em với bọn họ đã gây sự lớn như vậy, sao còn ở chung được? Nhất định sẽ rất mệt mỏi…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Lâm mỉm cười: “Có thể xây tường ngăn cách thành hai nhà là được, đến cái bàn cũng có thể chia đôi mà”
Mạnh Y Y thực sự sốt ruột, một mực khuyên bảo Khương Lâm gay gắt: “Lâm Lâm, em phải bình tĩnh suy nghĩ lại cho cẩn thận.”
Khương Lâm: “Em đang rất bình tĩnh, nếu không bình tĩnh thì em đã sớm đuổi bọn họ cút đi xa rồi.”
“Các người mới là đồ nên cút đi, chúng ta tuyệt đối sẽ không dọn đi!” Lưu Hồng Hoa hùng hổ vỗ lên đùi mình mà cất giọng phản kháng.
Lúc nãy nghe đòi ba trăm đồng, Lưu Hồng Hoa đã tiếc muốn đứt ruột, bây giờ lại nghe Khương Lâm không muốn đòi tiền mà muốn đòi nhà, cô ta càng sốt ruột hơn.
Vốn dĩ cả cả khuôn viên này là của mình, bây giờ chỉ còn lại ba gian phòng. Cô ta quyết sống chết ở trong cái sân này, một hai không chịu dọn đi.
Hoặc là mỗi ngày đều đấu đá với nhau, trong nhà còn có một người đàn ông, một đứa con trai và một đứa con gái, có đánh thế nào bọn họ nhất quyết sẽ không yếu thế.
Lưu Hồng Hoa đã nghĩ kỹ rồi, đêm nay Khương Lâm sẽ không ở lại, cô ta sẽ lặng lẽ dỡ từng lớp gạch ngói, để cho mưa dột ướt hết bọn chúng. Bọn họ sửa một lần, cô ta sẽ dỡ một lần, cho đến khi cả đám chịu dọn đi thì mới thôi!
Trình Phúc Quân lên tiếng: “Nghe tôi nói này, vợ chồng các người đổi gian phòng chính thành hai gian phía đông ở chung. Vợ chồng hai người còn trẻ, còn có khả năng, đến hai năm sau …”
Lưu Hồng Hoa nghe ra được lời Trình Phúc Quân muốn họ hai năm sau phải dọn di, lập tức cắt ngang: “Làm sao có thể ở chung? Còn chuồng heo, chuồng gà thì sao? Tích cóp phân tính nhà ai? Đây chính là công điểm đó!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro