Thập Niên 70: Nữ Thanh Niên Trí Thức Bưu Hãn
Bảng Hiệu Sống...
Đào Hoa Lộ
2024-11-02 21:19:35
Chuyện này đối với nông dân cũng không tính là công việc nặng nhọc gì. Tháo ra giặt cũng rất nhanh, một buổi trưa là xong, đợi trời nắng to tới sông giặt giũ, phơi tới chiều thì khô, sau đó dành thời gian may lại là được.
Chờ Diêm Nhuận Chi đem tất cả chăn bong cùng áo bông trong nhà ra, Khương Lâm lại trầm mặc.
Cô có một cái chăn cũ, mùa đông vừa trải vừa đắp một mình, Diêm Nhuận Chi và hai đứa trẻ chỉ có một cái chăn.
Cô còn có một bộ áo bông, rất cũ nhưng được cái là dày dặn, Đại Bảo Tiểu Bảo cũng còn tốt, nhưng áo của Diêm Nhuận Chi thì vừa cũ vừa mỏng, ruột bên trong chính là bong hỗn hợp, gồm hoa hương bồ, lau sậy... nhét linh tinh vào, mùa đông khắc nghiệt như thế này có thể giữ ấm được mới là lạ.
Hơn nữa ngoại trừ Khương Lâm, vải vóc của những người còn lại đều bị mài đến càng ngày càng mỏng, lúc tháo ra dùng sức lớn một chút là có thể xé cho rách toạc.
Khương Lâm nhớ lại Diêm Nhuận Chi rất sợ lạnh, mùa hè đều mặc quần áo dài che kín mít, mùa đông nếu mặc áo bông này, không biết sẽ đông lạnh thành cái dạng gì nữa.
Bởi vì hai ngày qua Diêm Nhuận Chi đối xử với cô rất tốt, cô cũng xem bà như trưởng bối mà đối đãi.
Diêm Nhuận Chi quan sát sắc mặt của cô, thận trọng nói: “Năm nay một người sẽ được phát một phiếu bông nửa kí, đến lúc đó nhét vào áo bông của con, còn dư thì sẽ nhét thêm cho hai đứa Đại Bảo và Tiểu Bảo, áo bông của bọn nó có hơi nhỏ.”
Lúc này cũng có không ít gia đình một nhà mấy miệng ăn chỉ đắp một cái chăn như vậy.
Khương Lâm có chút chua xót, cô cúi đầu cắt chỉ để che giấu biểu tình, theo bản năng cẩn thận một chút, tránh làm rách vải bố đã bị mài đến rất mỏng, còn phải lưu ý hết sức không làm đứt chỉ, có thể vẫn còn tận dụng được.
Cả buổi chiều cô đều không tập trung, luôn nghĩ phải kiếm tiền như thế nào, nhanh chóng mua vải bố và bông để may chăn bong cùng áo bông trong nhà. Thời gian trôi rất nhanh, tháng chín ở nơi này trời sẽ lạnh dần, có đôi khi tháng mười sẽ có tuyết rơi, cho nên cô phải nhanh một chút mới được.
Diêm Nhuận Chi cho rằng cô ngại áo bông quá cũ nên tâm tình không tốt , suy nghĩ hay là dùng công điểm đến đội đổi một ít vải bố, bà kêu hai đứa trẻ đi ra ngoài chơi, đừng ở nhà làm ồn đến Khương Lâm.
Khương Lâm là vì nghèo mà phiền muộn trong lòng.
Buổi tối Diêm Nhuận Chi đốt ngải cứu khô để xông muỗi, Khương Lâm bị sặc quá chừng nên mang theo Đại Bảo cùng Tiểu Bảo ở trong sân kể chuyện xưa một hồi, chờ tới khoảng 8 giờ rưỡi mới vào nhà ngủ.
Trình Đại Bảo và Trình Tiểu Bảo ban ngày mệt mỏi, buổi tối vừa nằm xuống đã ngủ.
Khương Lâm ngủ không được liền đùa nghịch một ít đồ thêu của Diêm Nhuận Chi, có khi là một đóa hoa hồng nguyệt trong veo như nước, có khi là một bụi phong lan, trên cỏ có một con dế mèn, hoặc là một cành hoa đỏ linh tinh, hình thêu vô cùng tinh xảo, phối màu tươi sáng, trông vô cùng linh động tươi mới.
Cô nhìn đến nỗi trước mắt sáng ngời, nếu nó được dùng làm khăn tay, hoặc may túi xách, quần áo, thậm chí khăn dùng để buộc tóc đều sẽ cực kì đẹp.
Hoàn cảnh ở nông thôn hiện tại vẫn còn xám xịt, nhưng các thành phố lớn đã có những dấu hiệu tươi sáng.
Khương Lâm tâm tư khẽ động, có thể đem đi đổi thành tiền xem được không, hoặc là đổi phiếu vải bố, phiếu bông cũng được mà.
Diêm Nhuận Chi nhìn sắc mặt của cô, bởi vì từ lúc tháo chăn ra con dâu liền không vui lắm, bà cẩn thận nói: “Mẹ Bảo Nhi, xã viên chúng ta không thịnh hành thêu hoa, thích giản dị, nếu con thích thì để mẹ thêu đồ lót cho con mặc bên trong.”
Khương Lâm: “Con không cần đâu, chỉ là nghĩ những hình thêu này đẹp như vậy, để vậy rất uổng. Không bằng làm thành khăn tay, túi xách gì đó rồi đem đổi chút tiền.”
Sắc mặt Diêm Nhuận Chi đột nhiên thay đổi: “Mẹ Bảo Nhi, không được đâu, thà rằng làm cỏ của xã hội chủ nghĩa, cũng không cần mầm của tư bản chủ nghĩa, nếu đầu cơ trục lợi, so với người khác thì tội danh của nhà chúng ta càng lớn hơn nữa.”
Khương Lâm: “Không phải đầu cơ trục lợi, chỉ là…Nếu như con trở về thành phố thăm người thân cùng bạn bè, thì không được mang một ít quà tặng sao? Con cảm thấy cái này khá tốt mà.”
Diêm Nhuận Chi nhẹ nhàng thở ra: “Nếu như vậy thì không thành vấn đề, ngày mai mẹ sẽ giúp con làm mấy cái.”
“Mẹ cứ dạy cho con đi, con sẽ tự làm.” Kiếp trước lúc tuổi còn rất trẻ Khương Lâm đã tự lập, sau đó làm công việc trang trí, các việc thủ công cô làm cũng không tồi.
Ngoại trừ khả năng nấu nướng, những công việc thủ công đơn giản khác học một chút thì có thể làm. Tuy không thể thêu, nhưng các loại may vá linh tinh cô vẫn làm được.
Khương Lâm vội vàng cầm giấy bút thiết kế mấy thứ, đều là những thứ mà con gái nhìn thấy đều yêu thích không buông tay, nào là khăn tay nhỏ, túi tiền đơn giản, túi xách, dây cột tóc... Những hình thêu không thể thiết kế được thì cứ để như vậy, có thể bán cho người khác, để họ may vào cặp sách hoặc quần áo của họ.
Chờ Diêm Nhuận Chi đem tất cả chăn bong cùng áo bông trong nhà ra, Khương Lâm lại trầm mặc.
Cô có một cái chăn cũ, mùa đông vừa trải vừa đắp một mình, Diêm Nhuận Chi và hai đứa trẻ chỉ có một cái chăn.
Cô còn có một bộ áo bông, rất cũ nhưng được cái là dày dặn, Đại Bảo Tiểu Bảo cũng còn tốt, nhưng áo của Diêm Nhuận Chi thì vừa cũ vừa mỏng, ruột bên trong chính là bong hỗn hợp, gồm hoa hương bồ, lau sậy... nhét linh tinh vào, mùa đông khắc nghiệt như thế này có thể giữ ấm được mới là lạ.
Hơn nữa ngoại trừ Khương Lâm, vải vóc của những người còn lại đều bị mài đến càng ngày càng mỏng, lúc tháo ra dùng sức lớn một chút là có thể xé cho rách toạc.
Khương Lâm nhớ lại Diêm Nhuận Chi rất sợ lạnh, mùa hè đều mặc quần áo dài che kín mít, mùa đông nếu mặc áo bông này, không biết sẽ đông lạnh thành cái dạng gì nữa.
Bởi vì hai ngày qua Diêm Nhuận Chi đối xử với cô rất tốt, cô cũng xem bà như trưởng bối mà đối đãi.
Diêm Nhuận Chi quan sát sắc mặt của cô, thận trọng nói: “Năm nay một người sẽ được phát một phiếu bông nửa kí, đến lúc đó nhét vào áo bông của con, còn dư thì sẽ nhét thêm cho hai đứa Đại Bảo và Tiểu Bảo, áo bông của bọn nó có hơi nhỏ.”
Lúc này cũng có không ít gia đình một nhà mấy miệng ăn chỉ đắp một cái chăn như vậy.
Khương Lâm có chút chua xót, cô cúi đầu cắt chỉ để che giấu biểu tình, theo bản năng cẩn thận một chút, tránh làm rách vải bố đã bị mài đến rất mỏng, còn phải lưu ý hết sức không làm đứt chỉ, có thể vẫn còn tận dụng được.
Cả buổi chiều cô đều không tập trung, luôn nghĩ phải kiếm tiền như thế nào, nhanh chóng mua vải bố và bông để may chăn bong cùng áo bông trong nhà. Thời gian trôi rất nhanh, tháng chín ở nơi này trời sẽ lạnh dần, có đôi khi tháng mười sẽ có tuyết rơi, cho nên cô phải nhanh một chút mới được.
Diêm Nhuận Chi cho rằng cô ngại áo bông quá cũ nên tâm tình không tốt , suy nghĩ hay là dùng công điểm đến đội đổi một ít vải bố, bà kêu hai đứa trẻ đi ra ngoài chơi, đừng ở nhà làm ồn đến Khương Lâm.
Khương Lâm là vì nghèo mà phiền muộn trong lòng.
Buổi tối Diêm Nhuận Chi đốt ngải cứu khô để xông muỗi, Khương Lâm bị sặc quá chừng nên mang theo Đại Bảo cùng Tiểu Bảo ở trong sân kể chuyện xưa một hồi, chờ tới khoảng 8 giờ rưỡi mới vào nhà ngủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Đại Bảo và Trình Tiểu Bảo ban ngày mệt mỏi, buổi tối vừa nằm xuống đã ngủ.
Khương Lâm ngủ không được liền đùa nghịch một ít đồ thêu của Diêm Nhuận Chi, có khi là một đóa hoa hồng nguyệt trong veo như nước, có khi là một bụi phong lan, trên cỏ có một con dế mèn, hoặc là một cành hoa đỏ linh tinh, hình thêu vô cùng tinh xảo, phối màu tươi sáng, trông vô cùng linh động tươi mới.
Cô nhìn đến nỗi trước mắt sáng ngời, nếu nó được dùng làm khăn tay, hoặc may túi xách, quần áo, thậm chí khăn dùng để buộc tóc đều sẽ cực kì đẹp.
Hoàn cảnh ở nông thôn hiện tại vẫn còn xám xịt, nhưng các thành phố lớn đã có những dấu hiệu tươi sáng.
Khương Lâm tâm tư khẽ động, có thể đem đi đổi thành tiền xem được không, hoặc là đổi phiếu vải bố, phiếu bông cũng được mà.
Diêm Nhuận Chi nhìn sắc mặt của cô, bởi vì từ lúc tháo chăn ra con dâu liền không vui lắm, bà cẩn thận nói: “Mẹ Bảo Nhi, xã viên chúng ta không thịnh hành thêu hoa, thích giản dị, nếu con thích thì để mẹ thêu đồ lót cho con mặc bên trong.”
Khương Lâm: “Con không cần đâu, chỉ là nghĩ những hình thêu này đẹp như vậy, để vậy rất uổng. Không bằng làm thành khăn tay, túi xách gì đó rồi đem đổi chút tiền.”
Sắc mặt Diêm Nhuận Chi đột nhiên thay đổi: “Mẹ Bảo Nhi, không được đâu, thà rằng làm cỏ của xã hội chủ nghĩa, cũng không cần mầm của tư bản chủ nghĩa, nếu đầu cơ trục lợi, so với người khác thì tội danh của nhà chúng ta càng lớn hơn nữa.”
Khương Lâm: “Không phải đầu cơ trục lợi, chỉ là…Nếu như con trở về thành phố thăm người thân cùng bạn bè, thì không được mang một ít quà tặng sao? Con cảm thấy cái này khá tốt mà.”
Diêm Nhuận Chi nhẹ nhàng thở ra: “Nếu như vậy thì không thành vấn đề, ngày mai mẹ sẽ giúp con làm mấy cái.”
“Mẹ cứ dạy cho con đi, con sẽ tự làm.” Kiếp trước lúc tuổi còn rất trẻ Khương Lâm đã tự lập, sau đó làm công việc trang trí, các việc thủ công cô làm cũng không tồi.
Ngoại trừ khả năng nấu nướng, những công việc thủ công đơn giản khác học một chút thì có thể làm. Tuy không thể thêu, nhưng các loại may vá linh tinh cô vẫn làm được.
Khương Lâm vội vàng cầm giấy bút thiết kế mấy thứ, đều là những thứ mà con gái nhìn thấy đều yêu thích không buông tay, nào là khăn tay nhỏ, túi tiền đơn giản, túi xách, dây cột tóc... Những hình thêu không thể thiết kế được thì cứ để như vậy, có thể bán cho người khác, để họ may vào cặp sách hoặc quần áo của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro