Thập Niên 70: Nữ Thanh Niên Trí Thức Bưu Hãn
Diễn Kịch
Đào Hoa Lộ
2024-11-02 21:19:35
Khương Lâm:"…” Chị thật biết diễn kịch, chi bằng tôi thành toàn cho chị, để xem vở kịch này khi nào mới hạ màn.
Cô lập tức nói: “Đúng rồi Y Y, em muốn cùng Trình Như Hải khai chiến, chị hãy làm quân sư cho em đi.”
Sắc mặt của Mạnh Y Y khẽ thay đổi: “Lâm Lâm, em cũng không thể làm bừa a. Trình Như Hải không phải là người tốt, em không phải là đối thủ của anh ta đâu?”
Khương Lâm: “Vậy thì sao chứ, còn có pháp luật nữa mà? Em mới không sợ hắn, hắn đem chúng em đuổi ra tới liền đuối lý, em muốn lấy lại công đạo cho nhà mình!”
Mạnh Y Y ánh mắt đầy nghi ngờ mà nhìn Khương Lâm, một bộ không dám tin tưởng, cô ta ôn nhu nói: “Lâm Lâm, em đừng xúc động, chẳng lẽ em đã quên……” Nói đến đây, cô ta khẽ nhìn hai đứa trẻ rồi liếc mắt một cái, nghiêng nghiêng người thấp giọng nói: “Trở về thành phố mới là chuyện quan trọng nhất.”
Trở về thành đoàn tụ cùng Biện Hải Đào là tử huyệt của Khương Lâm, Mạnh Y Y tin tưởng chỉ cần tung chiêu này ra chắc chắn sẽ có hiệu quả.
Ai biết Khương Lâm lại nhíu mày đáp: “Chuyện gì cũng có nặng nhẹ nhanh chậm, việc cấp bách bây giờ chính là lấy phòng ở về, cả dụng cụ và lương thực nữa, tuyệt đối không thể thỏa hiệp cùng cái tên Trình Như Hải ác độc kia được! Y Y, chị nhất định phải tới giúp em, chúng ta chính là chị em tốt của nhau mà.”
Mạnh Y Y thiếu chút nữa bị Khương Lâm lừa vô tròng, cô ta liền đánh lạc hướng sang chuyện khác: “Đúng rồi, Tiềm Bác…… Không đi cùng em à?”
Khương Lâm mới sáng sớm đã đi trước, Tiềm Bác ở phía sau lưng cũng đi rồi, Mạnh Y Y không thể hiểu vì sao chuyện lại thành ra thế này.
Khương Lâm: “A? Không nhớ rõ nữa, Tiềm Bác…… Em cùng hắn hẹn trước sao? Sao em lại không biết nhỉ?”
Trình Đại Bảo trừng mắt nhìn cô một cái.
Mạnh Y Y vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Không phải hai người……”
Khương Lâm nhìn Trình Đại Bảo chằm chằm, lát sau lại hàm hồ đáp: “Trời ơi, trễ như thế này rồi sao, thôi, em không tám chuyện với chị nữa, phải chạy nhanh trở về chuẩn bị.”
Trình Đại Bảo đi trước, dắt theo tay em trai mình rồi hướng về phía trong thôn rời đi, Khương Lâm đi hai bước quay đầu lại hướng Mạnh Y Y cười: “Y Y, hoạn nạn mới thấy chân tình, nhưng chị nhất định phải tới hỗ trợ em đó nha.” Nói xong cô liền đuổi theo Đại Bảo và Tiểu Bảo vào thôn.
Mạnh Y Y bỗng cảm giác như mình vừa bị ăn một bạt tai, đáy lòng dâng lên một tia khó chịu.
Cô ta cảm thấy rõ ràng Khương Lâm đã thay đổi. Hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, không có gì giấu diếm, cô đối với Khương Lâm quen thuộc đến cực điểm, thậm chí còn hiểu biết tính tình của Khương Lâm hơn cả chính chủ.
Người ban nãy dù là Khương Lâm, nhưng mỗi ánh mắt, biểu tình, cả độ cong của khóe miệng cũng không đúng, Mạnh Y Y đều có thể cảm giác ra tới.
Mạnh Y Y lại nhớ đến ban nãy Khương Lâm nói muốn cùng Trình Như Hải khai chiến, chuyện này chỉ có người ngốc mới làm. Bây giờ cô ta phải lấy cớ gì mới có thể thoái thác được đây?
Rốt cuộc sao Khương Lâm lại thế này, vậy mà không bán con trai, cũng không thông đồng cùng tên Tiềm Bác kia trở về thành phố, thậm chí còn đem hai đứa bé trở về, dáng vẻ cũng rất thương yêu hai đứa nó?
Đến lúc này Mạnh Y Y càng thêm chắc chắn: tính tình của Khương Lâm đã thay đổi! Thành hai người hoàn toàn khác nhau!
Chẳng lẽ đập đầu một phát là thật sự thay đổi tính tình sao? Cô ta phải đến tìm thầy thuốc hỏi một chút xem thử thế nào, tuyệt đối không thể để con ranh Khương Lâm kia phá hư kế hoạch của chính mình.
………………….
Khương Lâm bên này đang nhàn nhã dẫn hai con trai trở về thôn.
Cái tên thôn Thủy Hòe được gọi là do trong thôn có một gốc cây hòe hơn mấy trăm tuổi mọc bên cạnh giếng cổ. Nước ở trong giếng cực kì mát lạnh ngọt lành, mùa khô hạn nó đều có nước, từ thời của các cụ đến giờ vẫn chưa từng cạn.
Cô lập tức nói: “Đúng rồi Y Y, em muốn cùng Trình Như Hải khai chiến, chị hãy làm quân sư cho em đi.”
Sắc mặt của Mạnh Y Y khẽ thay đổi: “Lâm Lâm, em cũng không thể làm bừa a. Trình Như Hải không phải là người tốt, em không phải là đối thủ của anh ta đâu?”
Khương Lâm: “Vậy thì sao chứ, còn có pháp luật nữa mà? Em mới không sợ hắn, hắn đem chúng em đuổi ra tới liền đuối lý, em muốn lấy lại công đạo cho nhà mình!”
Mạnh Y Y ánh mắt đầy nghi ngờ mà nhìn Khương Lâm, một bộ không dám tin tưởng, cô ta ôn nhu nói: “Lâm Lâm, em đừng xúc động, chẳng lẽ em đã quên……” Nói đến đây, cô ta khẽ nhìn hai đứa trẻ rồi liếc mắt một cái, nghiêng nghiêng người thấp giọng nói: “Trở về thành phố mới là chuyện quan trọng nhất.”
Trở về thành đoàn tụ cùng Biện Hải Đào là tử huyệt của Khương Lâm, Mạnh Y Y tin tưởng chỉ cần tung chiêu này ra chắc chắn sẽ có hiệu quả.
Ai biết Khương Lâm lại nhíu mày đáp: “Chuyện gì cũng có nặng nhẹ nhanh chậm, việc cấp bách bây giờ chính là lấy phòng ở về, cả dụng cụ và lương thực nữa, tuyệt đối không thể thỏa hiệp cùng cái tên Trình Như Hải ác độc kia được! Y Y, chị nhất định phải tới giúp em, chúng ta chính là chị em tốt của nhau mà.”
Mạnh Y Y thiếu chút nữa bị Khương Lâm lừa vô tròng, cô ta liền đánh lạc hướng sang chuyện khác: “Đúng rồi, Tiềm Bác…… Không đi cùng em à?”
Khương Lâm mới sáng sớm đã đi trước, Tiềm Bác ở phía sau lưng cũng đi rồi, Mạnh Y Y không thể hiểu vì sao chuyện lại thành ra thế này.
Khương Lâm: “A? Không nhớ rõ nữa, Tiềm Bác…… Em cùng hắn hẹn trước sao? Sao em lại không biết nhỉ?”
Trình Đại Bảo trừng mắt nhìn cô một cái.
Mạnh Y Y vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Không phải hai người……”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Lâm nhìn Trình Đại Bảo chằm chằm, lát sau lại hàm hồ đáp: “Trời ơi, trễ như thế này rồi sao, thôi, em không tám chuyện với chị nữa, phải chạy nhanh trở về chuẩn bị.”
Trình Đại Bảo đi trước, dắt theo tay em trai mình rồi hướng về phía trong thôn rời đi, Khương Lâm đi hai bước quay đầu lại hướng Mạnh Y Y cười: “Y Y, hoạn nạn mới thấy chân tình, nhưng chị nhất định phải tới hỗ trợ em đó nha.” Nói xong cô liền đuổi theo Đại Bảo và Tiểu Bảo vào thôn.
Mạnh Y Y bỗng cảm giác như mình vừa bị ăn một bạt tai, đáy lòng dâng lên một tia khó chịu.
Cô ta cảm thấy rõ ràng Khương Lâm đã thay đổi. Hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, không có gì giấu diếm, cô đối với Khương Lâm quen thuộc đến cực điểm, thậm chí còn hiểu biết tính tình của Khương Lâm hơn cả chính chủ.
Người ban nãy dù là Khương Lâm, nhưng mỗi ánh mắt, biểu tình, cả độ cong của khóe miệng cũng không đúng, Mạnh Y Y đều có thể cảm giác ra tới.
Mạnh Y Y lại nhớ đến ban nãy Khương Lâm nói muốn cùng Trình Như Hải khai chiến, chuyện này chỉ có người ngốc mới làm. Bây giờ cô ta phải lấy cớ gì mới có thể thoái thác được đây?
Rốt cuộc sao Khương Lâm lại thế này, vậy mà không bán con trai, cũng không thông đồng cùng tên Tiềm Bác kia trở về thành phố, thậm chí còn đem hai đứa bé trở về, dáng vẻ cũng rất thương yêu hai đứa nó?
Đến lúc này Mạnh Y Y càng thêm chắc chắn: tính tình của Khương Lâm đã thay đổi! Thành hai người hoàn toàn khác nhau!
Chẳng lẽ đập đầu một phát là thật sự thay đổi tính tình sao? Cô ta phải đến tìm thầy thuốc hỏi một chút xem thử thế nào, tuyệt đối không thể để con ranh Khương Lâm kia phá hư kế hoạch của chính mình.
………………….
Khương Lâm bên này đang nhàn nhã dẫn hai con trai trở về thôn.
Cái tên thôn Thủy Hòe được gọi là do trong thôn có một gốc cây hòe hơn mấy trăm tuổi mọc bên cạnh giếng cổ. Nước ở trong giếng cực kì mát lạnh ngọt lành, mùa khô hạn nó đều có nước, từ thời của các cụ đến giờ vẫn chưa từng cạn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro