Thập Niên 70: Nữ Thanh Niên Trí Thức Bưu Hãn

Lên Tỉnh Thành

Đào Hoa Lộ

2024-11-02 21:19:35

Trình Như Sơn nuông chiều con trai không phải thông qua lời nói, mà mỗi lần trở về đều mua cho đám trẻ các loại đồ ăn vặt, tiêu tiền rất mạnh tay, vậy cho nên dường như chúng nó muốn cưỡi lên đầu anh mà lộng hành.

Cũng may, tuy là anh nuông chiều nhưng lại rất có nguyên tắc, bởi vì uy lực đủ lớn, nên bọn nhỏ đều rất nghe lời, chỉ cần anh nói không được, chúng sẽ lập tức ngoan ngoãn vâng theo, không giống như một số đứa trẻ khóc nháo ầm ĩ, lăn lộn ra ăn vạ.

Trình Như Sơn đưa xe đạp cho Khương Lâm: “Vợ yêu, em chở anh về đi.”

Khương Lâm: “……” Chẳng lẽ là do em đã quá nuông chiều anh sao. Cô nhận lấy xe đạp, thử ngồi lên, xe đạp lớn như này kiếp trước cũng chưa có cơ hội đạp thử, thật là ngầu quá đi.

Cô sải bước tiến lên, cười nói: “Trước tiên em sẽ đèo anh, đừng làm em bị ngã, sẽ rất mất mặt.” Cô đạp hai vòng để tìm cảm giác: “Lên đi, tài xế này sẽ chở anh.”

Trình Như Sơn ngồi ở ghi-đông sau xe, hai cánh tay dài rắn chắc vòng lên trước ôm cả người cô vào lòng.

Khương Lâm: “Đồng chí Trình Như Sơn, mong anh hãy chú ý an toàn.”

Trình Như Sơn cười: “Em mới gọi anh là gì? Thật ra anh rất thích em gọi anh là Trình đại vương.”

Cô chịu không nổi liền giơ một chân đá vào đùi anh, trong miệng gọi lung tung đủ thứ, Trình đại vương, Trình lão gia, tài xế già, ngay cả anh trai hay chú nhỏ cũng đều nói ra, nhưng mà lại không chịu gọi tên của anh.

Khương Lâm dùng chân đá vào bắp chân dài của Trình Như Sơn, giọng điệu hờn dỗi nói: “Đừng có mà không đứng đắn!”

Tới cửa nhà rồi, Trình Như Sơn xuống xe, tán thưởng nói: “ Kỹ thuật lái xe của vợ không tồi, thật sự rất ổn định.”

Khương Lâm đắc ý: “Còn phải nói sao, dù thế nào cũng lái xe bao năm nay, được xem như tài xế già rồi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Văn Sinh cùng Đại Bảo Tiểu Bảo chạy ra, một hai muốn lập tức chạy xe đạp, Trình Uẩn Chi sợ bất cẩn ngã bị thương lại hỏng xe, nhất quyết không cho bọn nhóc chạy.

Ngược lại Trình Như Sơn tùy tiện giao cho Văn Sinh, dạy anh từng bước một ngồi lên yên xe. Hai đứa nhỏ Đại Bảo Tiểu Bảo nhìn thôi thì không đủ, gấp đến độ nhảy nhót xung quanh như khỉ con.

Trình Uẩn Chi liền mặc kệ quay vào nhà chuẩn bị cơm, Trình Như Sơn đỡ Văn Sinh chạy một vòng sân.

Văn Sinh kích động hô to: “A, con đi được rồi.”

Trình Như Sơn cười cười, buông lỏng tay, Văn Sinh không vững tay lái, bắt đầu quẹo trái quẹo phải: “A a a ——”

Trình Như Sơn đứng ở đó nhìn anh ngã lăn quay ra đất, xe cũng vứt chỏng chơ qua một bên

Đại Bảo Tiểu Bảo vội chạy tới: “Ai, chân anh dài như vậy cơ mà, anh chạy nhanh nên ngã à!”

Văn Sinh thật sự rất thương tâm: “Chân anh dẫm lên đất, nhưng tay không nghe lời anh, không điều khiển xe dừng lại được.” Anh quá khẩn trương, vô thức quên mất lời dặn dò của cha.

Trình Như Sơn tiến lên nâng người cùng xe đạp dậy, kiên định nói: “Lại lần nữa.”

Văn Sinh bị té đau, đương nhiên không muốn tiếp tục, anh bẹp miệng, một bộ dạng muốn khóc nhưng không dám khóc.

Trình Như Sơn vẫn không buông tha: “Lại lần nữa.”

Văn Sinh hướng tầm nhìn về phía Khương Lâm, Khương Lâm đau lòng anh, không nhịn được nói: “Đừng học nữa, vào nhà đi.”

Văn Sinh lại nhìn sang Trình Như Sơn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trình Như Sơn nhẹ giọng, mềm mỏng nói: “Đừng sợ, chạy thêm lần nữa.”

Văn Sinh ủy ủy khuất khuất tiến lại gần, Trình Như Sơn nhìn anh nói: “Thời điểm dừng lại, nhớ rõ phải dùng hai chân chống đất, bất kể như thế nào cũng phải bảo vệ tốt bản thân.”

Đại Bảo Tiểu Bảo nhìn anh làm thủ thế cố lên, chỉ huy anh nên lái thế nào, dừng lại như thế nào, hai đứa nhỏ đặc biệt hăng hái làm một tràng dài lý luận suông.

Văn Sinh lại té ngã ba lần, cuối cùng rốt cuộc cũng học được, ôm tâm tình kích động cưỡi xe đạp chạy qua chạy lại ngõ nhỏ mấy lần, chạy mệt rồi chân dài duỗi ra chống trên mặt đất dừng lại trước cửa nhà.

“Anh giỏi quá đi!” Đại Bảo Tiểu Bảo tranh nhau trèo lên xe: “Mang em mang em đi.” Hai đứa nhóc một trước một sau bò lên xe.

Văn Sinh cười đặc biệt xán lạn, quay đầu lại nhìn Khương Lâm cùng Trình Như Sơn đắc ý nói: “Cha, mẹ, hai người xem con giỏi hay không?”

Trình Như Sơn ôm lấy đầu vai Khương Lâm, nhìn anh rồi bật cười: “Giỏi lắm.”

Khương Lâm nhìn Đại Bảo Tiểu Bảo nói: “Nhìn xem, anh trai rất kiên cường, mấy đứa có muốn được như anh không.”

Trình Như Sơn: “Hai đứa nó còn quá nhỏ.”

Khương Lâm quay đầu trừng anh một cái: “Anh nên tiếp tục làm một người cha nghiêm khắc đi.”

Trình Như Sơn cười, nhanh chóng quay qua hôn lên má vợ mình một cái, sau đó cười ra tiếng ôm lấy cô đi vào nhà.

Nguyện vọng ngày sinh nhật của Đại Bảo Tiểu Bảo trong năm này rốt cuộc thành hiện thực, chẳng những Trình Như Sơn trước tiên vội vã trở về, còn mua cho bọn nhóc một món đồ chơi mới, một chiếc ô tô đồ chơi trong mắt trẻ con chẳng khác nào một chiếc trực thăng thu nhỏ, cả đám chơi vui đến quên cả trời đất.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Nữ Thanh Niên Trí Thức Bưu Hãn

Số ký tự: 0