Thập Niên 70: Nữ Thanh Niên Trí Thức Bưu Hãn
Náo Loạn 2
Đào Hoa Lộ
2024-11-02 21:19:35
Khương Lâm lập tức nói: “Thư ký, đại đội trưởng, tôi muốn cáo buộc Trình Như Hải tội ngược đãi mẹ kế, ngược đãi em dâu và cháu trai. Hắn không phân chia gia sản chính thức mà thẳng tay đuổi chúng tôi đi, rõ ràng là hành phi của phần tử thổ phỉ xấu xa, tên súc sinh như thế này mà dám nhận chức tổ trưởng đội sản xuất? Hắn có tư cách gì?”
Trình Như Hải trở nên ngu ngơ, không ngờ rằng cô dám trực tiếp nhắm vào hắn gây khó dễ, muốn làm phản sao? “Hừ cô là cái thứ ham ăn biếng làm, năm đó vì lười biếng không muốn xuống ruộng làm việc, cho nên mới cưới em trai tôi…”
“Phi phi phi!” Khương Lâm cắt ngang lời hắn: “Cái gì mà anh em, anh coi anh ta là em trai sao? Có anh trai nào nghe tin em trai mình không ổn thì lập tức đuổi mẹ già, em dâu cùng cháu trai ra khỏi nhà không? Xem ra anh cũng chỉ là thứ lòng dạ nham hiểm.”
Cô đem lời Lưu Hồng Hoa mắng Đại Bảo nói lại lên người Trình Như Hải, khiến hắn ta giận đến đen mặt.
Hắn vừa muốn nói hắn không có đuổi người, là bọn họn chịu không nổi không khí trong nhà nên tự muốn dọn đi!
Khương Lâm lại không cho hắn cơ hội mở miệng: “Tôi cũng là một chiến sĩ cán bộ theo chân các vĩ lãnh tụ vĩ đại, hưởng ứng theo lợi kêu gọi của Đảng, xây dựng và phát triển nông thôn. Anh như vậy là bôi nhọ thanh danh chiến sĩ, làm việc bất chính chứng minh mình là phần tử xấu, anh có tư cách gì đảm đương chức tổ trưởng? Tôi muốn đề cử tố giác anh.”
Trình Như Hải bị cô chọc giận đến mặt xanh mặt đỏ, mồm mép của cô từ lúc nào nhanh nhẹn vậy? Phản bác đến đâu đều không có cơ hội đáp lại, khiến hắn ta nghẹn muốn chết!
Ngoài Trình Như Hải đang ngu ngơ, những người khác cũng đều sửng sốt nhìn Khương Lâm, không biết sao đột nhiên cô lại đanh đá lên như vậy.
Khương Lâm vẫn tiếp tục không cho bọn họ cơ hội phản ứng: “Vốn dĩ tôi xin nghỉ trở về thành phố thăm người thân, nhưng khi tôi đi đến trụ sở công an thì nhớ đến mẹ chồng tôi đang ở nhà một mình, lại sợ tên khốn Trình Như Hải ức hiếp bà, tôi làm sao mà mặc kệ được? Tôi không thể trơ mắt nhìn hai vợ chồng hỗn đản kia bắt nạt phụ nữ yếu đuối.”
Bọn họ dọn ra ngoài là bởi vì Lưu Hồng Hoa cả ngày chỉ cây dâu mắng cây hoè, cắt xén phần ăn của Đại Bảo, Tiểu Bảo, còn sai anh em họ ăn hiếp hai đứa nhỏ.
Còn bản thân cô vốn dĩ đã trở về thành phố nên mới không biết, Diêm Nhuận Chi xem xét tình hình rồi dọn ra ngoài để hai đứa nhỏ không bị ức hiếp. Tự nhiên sẽ tạo thành tình huống chia nhà gián tiếp.
Diêm Nhuận Chi nghe Khương Lâm nói mà bụm mặt khóc thành tiếng, cùng lên án Trình Như Hải: “Năm đó ở nông trường, lúc người khác coi thường anh thì anh vẫn luôn được tôi một tay che chở. Từ sau khi ở nông trường trở về, trong nhà không đủ ăn đủ uống, tôi cũng tiết kiệm nhẫn nhịn mà cho các người ấm no. Nửa đêm có đói cũng chỉ dám uống chút nước lạnh. Người ta sỉ nhục các anh cũng là do tôi với Đông Sinh che chở, không để các ngươi bị đánh. Là một người anh cả, sao anh lại không có lương tâm như vậy chứ? Cho dù không gọi tôi một tiếng mẹ, nhưng tôi cũng có công nuôi dưỡng anh nhiều năm như vậy, còn cưới được vợ cho anh. Tuy không phải con ruột, tôi vẫn chăm sóc anh như con đẻ, nhưng giờ tôi muốn tố cáo anh với chính phủ và cấp trên…
Bà đã trải qua quá nhiều chuyện, hiểu quá nhiều kịch bản, lúc nên cúi đầu hay nên kêu oan, bà đều nắm rõ. Mấy năm trước không tham gia vào cuộc đấu tranh chống địa chủ, chỉ lo bảo vệ cánh phải, hiện tại từ trên xuống dưới đều bị người ở phía trên nhìn chằm chằm.
Không có người chống lưng, bà liền co mình sống tạm bợ, bây giờ cô con dâu muốn làm loạn, bà nhất định sẽ hỗ trợ hết mình.
Cực lực phối hợp với Khương Lâm, còn lên kế hoạch để hai đứa cháu nội khóc thảm thương.
Đại Bảo đứng bên cạnh im lặng không khóc, nhưng Tiểu Bảo đã khóc đến kinh thiên động địa.
Người ngoài nhìn thấy cảnh này đúng thật là thảm kịch nhân gian.
“Trình Như Hải thật sự quá đáng, đã ăn thịt người còn nuốt cả xương.” Một giọng nói vang lên, ý đồ bênh vực Khương Lâm.
Cô vừa quay đầu lại xem là ai, hoá ra là một thanh niên trí thức tên Tôn Thanh Huy. Quan hệ giữa hai người vốn dĩ không gọi là thân, ngoại trừ Mạnh Y Y ra thì hầu như cô không có người bạn nào, ai nấy cũng đều ghét cô. Bây giờ lại không nghĩ tới Tôn Thanh Huy sẽ đứng ra ủng hộ cô.
Tôn Thanh Huy vẫy vẫy tay với Khương Lâm: “Khương Lâm, đừng sợ, thanh niên trí thức trong chúng ta là một đại gia đình, coi thường chúng ta, chúng ta sẽ đánh lại!”
Cho dù trong nội bộ thanh niên trí thức có mẫu thuẫn, nhưng lúc bị người bên ngoài khi dễ thì bọn họ sẽ cùng nhau ra mặt. Bởi vì nếu không đứng ra sẽ cả đội sẽ dễ dàng bị người khác coi thường.
Nhưng trước tiên, bản thân phải tự mình phấn đấu đi lên, phải có tâm huyết, quyết tâm. Chứ người khác sẽ không tự nhiên đi lo chuyện bao đồng.
Tôn Thanh Huy vừa lên tiếng thì những thanh niên tri thức khác cũng ồ ạt hỗ trợ sôi nổi.
“Chúng ta viết đơn kiện hắn đi!”
“Trình Như Hải dám giở chiêu trò xã giao rồi bò lên được chức tổ trưởng đội sản xuất, chúng ta lên huyện kiện!”
Trình Như Hải trở nên ngu ngơ, không ngờ rằng cô dám trực tiếp nhắm vào hắn gây khó dễ, muốn làm phản sao? “Hừ cô là cái thứ ham ăn biếng làm, năm đó vì lười biếng không muốn xuống ruộng làm việc, cho nên mới cưới em trai tôi…”
“Phi phi phi!” Khương Lâm cắt ngang lời hắn: “Cái gì mà anh em, anh coi anh ta là em trai sao? Có anh trai nào nghe tin em trai mình không ổn thì lập tức đuổi mẹ già, em dâu cùng cháu trai ra khỏi nhà không? Xem ra anh cũng chỉ là thứ lòng dạ nham hiểm.”
Cô đem lời Lưu Hồng Hoa mắng Đại Bảo nói lại lên người Trình Như Hải, khiến hắn ta giận đến đen mặt.
Hắn vừa muốn nói hắn không có đuổi người, là bọn họn chịu không nổi không khí trong nhà nên tự muốn dọn đi!
Khương Lâm lại không cho hắn cơ hội mở miệng: “Tôi cũng là một chiến sĩ cán bộ theo chân các vĩ lãnh tụ vĩ đại, hưởng ứng theo lợi kêu gọi của Đảng, xây dựng và phát triển nông thôn. Anh như vậy là bôi nhọ thanh danh chiến sĩ, làm việc bất chính chứng minh mình là phần tử xấu, anh có tư cách gì đảm đương chức tổ trưởng? Tôi muốn đề cử tố giác anh.”
Trình Như Hải bị cô chọc giận đến mặt xanh mặt đỏ, mồm mép của cô từ lúc nào nhanh nhẹn vậy? Phản bác đến đâu đều không có cơ hội đáp lại, khiến hắn ta nghẹn muốn chết!
Ngoài Trình Như Hải đang ngu ngơ, những người khác cũng đều sửng sốt nhìn Khương Lâm, không biết sao đột nhiên cô lại đanh đá lên như vậy.
Khương Lâm vẫn tiếp tục không cho bọn họ cơ hội phản ứng: “Vốn dĩ tôi xin nghỉ trở về thành phố thăm người thân, nhưng khi tôi đi đến trụ sở công an thì nhớ đến mẹ chồng tôi đang ở nhà một mình, lại sợ tên khốn Trình Như Hải ức hiếp bà, tôi làm sao mà mặc kệ được? Tôi không thể trơ mắt nhìn hai vợ chồng hỗn đản kia bắt nạt phụ nữ yếu đuối.”
Bọn họ dọn ra ngoài là bởi vì Lưu Hồng Hoa cả ngày chỉ cây dâu mắng cây hoè, cắt xén phần ăn của Đại Bảo, Tiểu Bảo, còn sai anh em họ ăn hiếp hai đứa nhỏ.
Còn bản thân cô vốn dĩ đã trở về thành phố nên mới không biết, Diêm Nhuận Chi xem xét tình hình rồi dọn ra ngoài để hai đứa nhỏ không bị ức hiếp. Tự nhiên sẽ tạo thành tình huống chia nhà gián tiếp.
Diêm Nhuận Chi nghe Khương Lâm nói mà bụm mặt khóc thành tiếng, cùng lên án Trình Như Hải: “Năm đó ở nông trường, lúc người khác coi thường anh thì anh vẫn luôn được tôi một tay che chở. Từ sau khi ở nông trường trở về, trong nhà không đủ ăn đủ uống, tôi cũng tiết kiệm nhẫn nhịn mà cho các người ấm no. Nửa đêm có đói cũng chỉ dám uống chút nước lạnh. Người ta sỉ nhục các anh cũng là do tôi với Đông Sinh che chở, không để các ngươi bị đánh. Là một người anh cả, sao anh lại không có lương tâm như vậy chứ? Cho dù không gọi tôi một tiếng mẹ, nhưng tôi cũng có công nuôi dưỡng anh nhiều năm như vậy, còn cưới được vợ cho anh. Tuy không phải con ruột, tôi vẫn chăm sóc anh như con đẻ, nhưng giờ tôi muốn tố cáo anh với chính phủ và cấp trên…
Bà đã trải qua quá nhiều chuyện, hiểu quá nhiều kịch bản, lúc nên cúi đầu hay nên kêu oan, bà đều nắm rõ. Mấy năm trước không tham gia vào cuộc đấu tranh chống địa chủ, chỉ lo bảo vệ cánh phải, hiện tại từ trên xuống dưới đều bị người ở phía trên nhìn chằm chằm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không có người chống lưng, bà liền co mình sống tạm bợ, bây giờ cô con dâu muốn làm loạn, bà nhất định sẽ hỗ trợ hết mình.
Cực lực phối hợp với Khương Lâm, còn lên kế hoạch để hai đứa cháu nội khóc thảm thương.
Đại Bảo đứng bên cạnh im lặng không khóc, nhưng Tiểu Bảo đã khóc đến kinh thiên động địa.
Người ngoài nhìn thấy cảnh này đúng thật là thảm kịch nhân gian.
“Trình Như Hải thật sự quá đáng, đã ăn thịt người còn nuốt cả xương.” Một giọng nói vang lên, ý đồ bênh vực Khương Lâm.
Cô vừa quay đầu lại xem là ai, hoá ra là một thanh niên trí thức tên Tôn Thanh Huy. Quan hệ giữa hai người vốn dĩ không gọi là thân, ngoại trừ Mạnh Y Y ra thì hầu như cô không có người bạn nào, ai nấy cũng đều ghét cô. Bây giờ lại không nghĩ tới Tôn Thanh Huy sẽ đứng ra ủng hộ cô.
Tôn Thanh Huy vẫy vẫy tay với Khương Lâm: “Khương Lâm, đừng sợ, thanh niên trí thức trong chúng ta là một đại gia đình, coi thường chúng ta, chúng ta sẽ đánh lại!”
Cho dù trong nội bộ thanh niên trí thức có mẫu thuẫn, nhưng lúc bị người bên ngoài khi dễ thì bọn họ sẽ cùng nhau ra mặt. Bởi vì nếu không đứng ra sẽ cả đội sẽ dễ dàng bị người khác coi thường.
Nhưng trước tiên, bản thân phải tự mình phấn đấu đi lên, phải có tâm huyết, quyết tâm. Chứ người khác sẽ không tự nhiên đi lo chuyện bao đồng.
Tôn Thanh Huy vừa lên tiếng thì những thanh niên tri thức khác cũng ồ ạt hỗ trợ sôi nổi.
“Chúng ta viết đơn kiện hắn đi!”
“Trình Như Hải dám giở chiêu trò xã giao rồi bò lên được chức tổ trưởng đội sản xuất, chúng ta lên huyện kiện!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro