Thập Niên 70: Nữ Thanh Niên Trí Thức Bưu Hãn
Ngoại Tình
Đào Hoa Lộ
2024-11-02 21:19:35
“Lâm Lâm, anh yêu người khác mất rồi, cô ấy… đang mang thai đứa con của anh, anh phải cho cô ấy với đứa nhỏ một danh phận…”
“…Lâm Lâm, anh biết anh có lỗi với em, nhưng anh cũng không muốn anh trở thành người đàn ông không có trách nhiệm!”
Điều gì đã xảy ra với cô khi ấy?
Cô cảm thấy như có một cơn đau tim ập đến, nhưng thay vì làm cho cuộc tranh luận trở nên cuồng loạn, cô lại nhìn anh rất bình tĩnh và gật đầu: “Được rồi, đi đến văn phòng nội vụ để thay đổi giấy chứng nhận thôi. Nếu anh đang vội thì đi ngay bây giờ!”
Dù sao lãnh giấy ly hôn cũng không phải giấy kết hôn, cũng không cần thay quần áo hay gội đầu gì. Nhưng trong tâm trí cô đang lọc xem anh ta ngoại tình với ai, chuyện diễn ra khi nào, tuy nhiên lại không có chút manh mối, người đó là đàn em cấp dưới của anh ta sao?
Dù là ai cũng không quan trọng nữa, chỉ cần anh ta đã ngoại tình, lừa dối thì khi chia tay cũng không cần phải có chút lưu luyến làm gì.
Vết thương dù có sâu đến đâu thì năm tháng sẽ chữa lành, không có việc gì phải vướng bận ngay lúc này.
Một lúc sau, tên tra nam lắp bắp: “Lâm Lâm, em xem… em xinh đẹp, có khả năng, có tiền, em về sau còn có thể mua phòng ở,… Anh mới tốt nghiệp tiến sĩ, không có gì trong tay,…. Chung quy không thể để cho hai mẹ con họ nương nhờ….”
“Anh còn muốn phòng ở?” Khương Lâm bực bội: “Biện Hải Đào, tôi đã mua căn nhà với số tiền của tôi, anh một đồng cũng không nhả ra. À, có một lần đi xem thị trường vật liệu xây dựng, lốp xe tôi bị lủng, anh bỏ tiền phí taxi.”
“Anh nói rồi, số tiền này là của em, mai mốt sẽ trả lại cho em. Anh không bao giờ tiêu của em một đồng nào cả.”
“Anh mượn tiền đóng học phí, tiền giấy nợ và chuyển khoản ở đâu? Anh không còn cũng không được. Phòng ở…. Ha ha, anh đừng có nằm mơ nữa.”
“Hai chúng ta ly hôn, tài sản ít nhất phải mỗi người một nửa.”
“Ồ, thật xin lỗi nha, phòng tôi mua trước khi lãnh giấy kết hôn, toàn bộ tiền đầu tư của tôi đều bỏ vào đây. Ngoài ra còn có trăm vạn tiền nợ nần, anh có muốn chia đôi không?”
“…Lâm Lâm, anh biết anh có lỗi với em, nhưng anh cũng không muốn anh trở thành người đàn ông không có trách nhiệm!”
Điều gì đã xảy ra với cô khi ấy?
Cô cảm thấy như có một cơn đau tim ập đến, nhưng thay vì làm cho cuộc tranh luận trở nên cuồng loạn, cô lại nhìn anh rất bình tĩnh và gật đầu: “Được rồi, đi đến văn phòng nội vụ để thay đổi giấy chứng nhận thôi. Nếu anh đang vội thì đi ngay bây giờ!”
Dù sao lãnh giấy ly hôn cũng không phải giấy kết hôn, cũng không cần thay quần áo hay gội đầu gì. Nhưng trong tâm trí cô đang lọc xem anh ta ngoại tình với ai, chuyện diễn ra khi nào, tuy nhiên lại không có chút manh mối, người đó là đàn em cấp dưới của anh ta sao?
Dù là ai cũng không quan trọng nữa, chỉ cần anh ta đã ngoại tình, lừa dối thì khi chia tay cũng không cần phải có chút lưu luyến làm gì.
Vết thương dù có sâu đến đâu thì năm tháng sẽ chữa lành, không có việc gì phải vướng bận ngay lúc này.
Một lúc sau, tên tra nam lắp bắp: “Lâm Lâm, em xem… em xinh đẹp, có khả năng, có tiền, em về sau còn có thể mua phòng ở,… Anh mới tốt nghiệp tiến sĩ, không có gì trong tay,…. Chung quy không thể để cho hai mẹ con họ nương nhờ….”
“Anh còn muốn phòng ở?” Khương Lâm bực bội: “Biện Hải Đào, tôi đã mua căn nhà với số tiền của tôi, anh một đồng cũng không nhả ra. À, có một lần đi xem thị trường vật liệu xây dựng, lốp xe tôi bị lủng, anh bỏ tiền phí taxi.”
“Anh nói rồi, số tiền này là của em, mai mốt sẽ trả lại cho em. Anh không bao giờ tiêu của em một đồng nào cả.”
“Anh mượn tiền đóng học phí, tiền giấy nợ và chuyển khoản ở đâu? Anh không còn cũng không được. Phòng ở…. Ha ha, anh đừng có nằm mơ nữa.”
“Hai chúng ta ly hôn, tài sản ít nhất phải mỗi người một nửa.”
“Ồ, thật xin lỗi nha, phòng tôi mua trước khi lãnh giấy kết hôn, toàn bộ tiền đầu tư của tôi đều bỏ vào đây. Ngoài ra còn có trăm vạn tiền nợ nần, anh có muốn chia đôi không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro