Thập Niên 70: Nữ Thanh Niên Trí Thức Bưu Hãn
Trình Như Sơn
Đào Hoa Lộ
2024-11-02 21:19:35
Phía Đông Nam ngoài biên cường, ngục giam núi Ngưu Giác.
Vừa mới trấn áp một tên tội phạm bạo đồng, toàn bộ ngục giam bị bao phủ mới hơi thở lạnh lẽo, những người cai ngục được trang bị vũ khí mạnh mẽ đang đi tuần tra.
Trong một văn phòng, ba người lính mặc quân phục đang ngồi yên tĩnh trên bàn. Người sĩ quan đứng giữa chừng bốn mươi tuổi, dáng vẻ lầm lì, lật dở tài liệu trên tay, thỉnh thoảng ngước nhìn người thanh niên ngồi đối diện.
Thanh niên có đôi chân dài, thân hình khá gầy, nhưng những ai đã từng chiến đấu với anh thì đều biết anh ta mạnh mẽ và tàn nhẫn như thế nào. Lúc này, bị người khác nhìn chằm chằm nhưng anh ta vẫn một bộ dáng âm trầm, tuấn tú, lưng thẳng bất động, dù cho trời có sập vẫn không sợ.
“Trình Như Sơn, qua bài khảo sát, biểu hiện của anh rất ưu tú, chúng tôi quyết định mời cậu gia nhập đội bộ đội đặc thù, tiếp tục nhận huấn luyện.”
Người đàn ông quân nhân liếc nhìn Trình Như Sơn một cái: “Cậu có gì muốn nói không?”
Đáy mắt Trình Như Sơn âm trầm, mặt không chút gợn sóng: “Trưởng quan, ông đây là đang cưỡng chế nhập ngũ sao?”
Trưởng quan nhướng mày: “Không hẳn.”
Trình Như Sơn trả lời: “Vậy tôi chọn từ chối.”
Sắc mặc của ông không tốt lắm, nhìn tên cai ngục đứng im lặng ở bên cạnh, rồi cất giọng âm trầm: “Trình Như Sơn, cậu không suy xét lại à?”
Chuyện tốt như vậy mà anh ta lại từ chối, đầu có bị úng nước không chứ?
“Ầy, sao lại căng thẳng vậy?” Một cán bộ khác cười cười: “Có lẽ cậu không biết chứ đội 518 chúng ta có nhiều đãi ngộ lắm. Đây tôi nói cậu nghe thử, mọi người đều được tuyển chọn kỹ càng, trải qua nhiệm vụ cảm tử, rồi trở thành đặc vụ chấp hành nhiệm vụ. Sau khi trải qua tất cả khảo sát sẽ trúng cử, năm đầu tiên sẽ trợ cấp 126 khối trên một tháng, cơm nước no nê, còn có phát cho mỗi người hơn 44 cân phiếu gạo, ngoài ra còn có rất nhiều thứ khác nữa.”
Đãi ngộ tốt như vậy, hắn chắc chắn sẽ không có ai từ chối được.
Ai mà biết được Trình Như Sơn nhìn hắn một cái, rồi cúi đầu, chậm rãi nói: “Trưởng quan, tôi không thể trở thành lính được.”
“Hả? Sao lại không thể?” Tên cán bộ tò mò nhìn anh: “Cậu đi ra từ đội cảm tử, chấp hành các nhiệm vụ ở đặc vụ, còn kêu không thể? Tới đây nhóc, tôi với cậu nghiêm túc nói chuyện, xem vấn đề không thể của cậu nằm ở chỗ nào?”
Trình Như Sơn mím chặt môi không nói lời nào.
Huấn luyện viên đứng bên cạnh kê tai nói nhỏ với cán bộ: “Là do yếu tố....”
Người cán bộ nói: “Cái này thì không là gì, chúng ta không xem trọng yếu tố, chỉ xem trọng trung thành. Trải qua các khảo sát, tất cả các chiến sĩ đều trung thành đạt tiêu chuẩn.”
“Không” Trình Như Sơn vẫn từ chối như cũ, rồi tiếp tục im lặng.
“Các người, đi ra ngoài trước, tôi với cậu ta sẽ nói chuyện.” Người đội trưởng chỉ vào cửa ra lệnh.
“Đội trưởng Sầm, như thế là không hợp quy định, tôi còn phải ghi chép.” Thư ký viên có chút khó xử.
Đội trưởng Sầm lắc đầu: “Cậu nhớ cái rắm gì, từ đầu đến cuối người ta nói chưa được mấy chữ, cậu nhớ được cái gì?” Anh ta kéo quyển sổ ra, trên đó chỉ viết: Trình Như Sơn, xuất thân địa chủ, nghiệp vụ giỏi, chưa đủ tư tưởng.
Ngay sau đó anh ta xé ngay trang giấy nhét vào một gói thuốc rồi đưa cho thư ký: “Đi ra ngoài rít điếu thuốc đi.”
Thư ký viên: “Đội tưởng, tôi không biết hút thuốc.”
“Không biết thì giờ học, học đại đi.” Đội trưởng Sầm nhét bao thuốc vào túi hắn rồi đẩy hắn đi.
Chờ đến khi huấn luyện viên cùng thư ký đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người đàn ông.
“Nào, nói cho tôi nghe đi, đừng sợ, chỗ này không có đấu tranh chính trị, cũng không có ai quản lý chỉ huy.”
Trình Như Sơn suy nghĩ rồi nói: “Lúc trước tôi tham gia đội cảm tử không phải vì đền đáp quốc gia, mà là muốn xoá bỏ cái mác oan ức. Giống như những người khác, tôi cũng muốn sống trong sự trong sáng và đơn giản.”
Năm đó lão bí thư chi bộ đã giới thiệu anh đi tham gia quân ngũ, kết quả là bị loại bỏ nhưng có một cán bộ nói anh ấy là một hạt giống tốt và muốn mời anh tham gia bộ đội cảm tử.
Lúc đó anh không suy nghĩ nhiều, chỉ hỏi nếu gia nhập thì sau này có thể gỡ được cái mác cha mẹ là gia đình địa chủ xã hội đen không.
Tên cán bộ kia suy nghĩ một lát rồi nói anh: “Nếu cậu có thể sống sót thì cái mác này không thành vấn đề.”
Vì thế anh liền tham gia đội cảm tử
Mùa thu năm 70, thời hạn anh ở đội cảm tử cũng đã hết, những thành phần địa chủ đã bị bắn chết trừ ông ngoại và cha chú anh, từ địa chủ biến thành phú nông, sau này chú và cha anh cũng trở thành phú nông.
Nếu không có mối quan hệ, những thành phần không tốt mà muốn đem tẩy trắng thì quả thật khó như lên trời.
Năm đó, mẹ anh bắt anh kết hôn, anh cũng không dám nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy tốt nhất nên trở thành thành phần trung nông hoặc trung nông khá giả cũng được, như thế thì sau này con của anh sẽ không lặp lại tuổi thơ giống anh nữa.
Vừa mới trấn áp một tên tội phạm bạo đồng, toàn bộ ngục giam bị bao phủ mới hơi thở lạnh lẽo, những người cai ngục được trang bị vũ khí mạnh mẽ đang đi tuần tra.
Trong một văn phòng, ba người lính mặc quân phục đang ngồi yên tĩnh trên bàn. Người sĩ quan đứng giữa chừng bốn mươi tuổi, dáng vẻ lầm lì, lật dở tài liệu trên tay, thỉnh thoảng ngước nhìn người thanh niên ngồi đối diện.
Thanh niên có đôi chân dài, thân hình khá gầy, nhưng những ai đã từng chiến đấu với anh thì đều biết anh ta mạnh mẽ và tàn nhẫn như thế nào. Lúc này, bị người khác nhìn chằm chằm nhưng anh ta vẫn một bộ dáng âm trầm, tuấn tú, lưng thẳng bất động, dù cho trời có sập vẫn không sợ.
“Trình Như Sơn, qua bài khảo sát, biểu hiện của anh rất ưu tú, chúng tôi quyết định mời cậu gia nhập đội bộ đội đặc thù, tiếp tục nhận huấn luyện.”
Người đàn ông quân nhân liếc nhìn Trình Như Sơn một cái: “Cậu có gì muốn nói không?”
Đáy mắt Trình Như Sơn âm trầm, mặt không chút gợn sóng: “Trưởng quan, ông đây là đang cưỡng chế nhập ngũ sao?”
Trưởng quan nhướng mày: “Không hẳn.”
Trình Như Sơn trả lời: “Vậy tôi chọn từ chối.”
Sắc mặc của ông không tốt lắm, nhìn tên cai ngục đứng im lặng ở bên cạnh, rồi cất giọng âm trầm: “Trình Như Sơn, cậu không suy xét lại à?”
Chuyện tốt như vậy mà anh ta lại từ chối, đầu có bị úng nước không chứ?
“Ầy, sao lại căng thẳng vậy?” Một cán bộ khác cười cười: “Có lẽ cậu không biết chứ đội 518 chúng ta có nhiều đãi ngộ lắm. Đây tôi nói cậu nghe thử, mọi người đều được tuyển chọn kỹ càng, trải qua nhiệm vụ cảm tử, rồi trở thành đặc vụ chấp hành nhiệm vụ. Sau khi trải qua tất cả khảo sát sẽ trúng cử, năm đầu tiên sẽ trợ cấp 126 khối trên một tháng, cơm nước no nê, còn có phát cho mỗi người hơn 44 cân phiếu gạo, ngoài ra còn có rất nhiều thứ khác nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đãi ngộ tốt như vậy, hắn chắc chắn sẽ không có ai từ chối được.
Ai mà biết được Trình Như Sơn nhìn hắn một cái, rồi cúi đầu, chậm rãi nói: “Trưởng quan, tôi không thể trở thành lính được.”
“Hả? Sao lại không thể?” Tên cán bộ tò mò nhìn anh: “Cậu đi ra từ đội cảm tử, chấp hành các nhiệm vụ ở đặc vụ, còn kêu không thể? Tới đây nhóc, tôi với cậu nghiêm túc nói chuyện, xem vấn đề không thể của cậu nằm ở chỗ nào?”
Trình Như Sơn mím chặt môi không nói lời nào.
Huấn luyện viên đứng bên cạnh kê tai nói nhỏ với cán bộ: “Là do yếu tố....”
Người cán bộ nói: “Cái này thì không là gì, chúng ta không xem trọng yếu tố, chỉ xem trọng trung thành. Trải qua các khảo sát, tất cả các chiến sĩ đều trung thành đạt tiêu chuẩn.”
“Không” Trình Như Sơn vẫn từ chối như cũ, rồi tiếp tục im lặng.
“Các người, đi ra ngoài trước, tôi với cậu ta sẽ nói chuyện.” Người đội trưởng chỉ vào cửa ra lệnh.
“Đội trưởng Sầm, như thế là không hợp quy định, tôi còn phải ghi chép.” Thư ký viên có chút khó xử.
Đội trưởng Sầm lắc đầu: “Cậu nhớ cái rắm gì, từ đầu đến cuối người ta nói chưa được mấy chữ, cậu nhớ được cái gì?” Anh ta kéo quyển sổ ra, trên đó chỉ viết: Trình Như Sơn, xuất thân địa chủ, nghiệp vụ giỏi, chưa đủ tư tưởng.
Ngay sau đó anh ta xé ngay trang giấy nhét vào một gói thuốc rồi đưa cho thư ký: “Đi ra ngoài rít điếu thuốc đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thư ký viên: “Đội tưởng, tôi không biết hút thuốc.”
“Không biết thì giờ học, học đại đi.” Đội trưởng Sầm nhét bao thuốc vào túi hắn rồi đẩy hắn đi.
Chờ đến khi huấn luyện viên cùng thư ký đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người đàn ông.
“Nào, nói cho tôi nghe đi, đừng sợ, chỗ này không có đấu tranh chính trị, cũng không có ai quản lý chỉ huy.”
Trình Như Sơn suy nghĩ rồi nói: “Lúc trước tôi tham gia đội cảm tử không phải vì đền đáp quốc gia, mà là muốn xoá bỏ cái mác oan ức. Giống như những người khác, tôi cũng muốn sống trong sự trong sáng và đơn giản.”
Năm đó lão bí thư chi bộ đã giới thiệu anh đi tham gia quân ngũ, kết quả là bị loại bỏ nhưng có một cán bộ nói anh ấy là một hạt giống tốt và muốn mời anh tham gia bộ đội cảm tử.
Lúc đó anh không suy nghĩ nhiều, chỉ hỏi nếu gia nhập thì sau này có thể gỡ được cái mác cha mẹ là gia đình địa chủ xã hội đen không.
Tên cán bộ kia suy nghĩ một lát rồi nói anh: “Nếu cậu có thể sống sót thì cái mác này không thành vấn đề.”
Vì thế anh liền tham gia đội cảm tử
Mùa thu năm 70, thời hạn anh ở đội cảm tử cũng đã hết, những thành phần địa chủ đã bị bắn chết trừ ông ngoại và cha chú anh, từ địa chủ biến thành phú nông, sau này chú và cha anh cũng trở thành phú nông.
Nếu không có mối quan hệ, những thành phần không tốt mà muốn đem tẩy trắng thì quả thật khó như lên trời.
Năm đó, mẹ anh bắt anh kết hôn, anh cũng không dám nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy tốt nhất nên trở thành thành phần trung nông hoặc trung nông khá giả cũng được, như thế thì sau này con của anh sẽ không lặp lại tuổi thơ giống anh nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro