Thập Niên 70: Nữ Thanh Niên Trí Thức Độc Miệng
Chương 27
2024-08-20 00:41:20
Ngoài ruộng rau, họ còn trồng vài cây chè giữa các tảng đá, phát triển không tốt lắm. Bên cạnh bãi đất hoang vẫn còn một vài ngôi nhà bằng đá đổ nát, những bức tường trong sân đã sụp đổ từ lâu. Ngôi nhà thuộc về một ông lão già trong làng, sau khi ông lão qua đời, nó được giữ lại cho đến ngày nay.
Xa hơn phía trước là một con sông nhỏ, nơi hằng ngày họ tới xách nước và giặt quần áo. Ngoài ra ở lối đi vào trong làng còn có một con sông rất lớn, có thể đến đó, chỉ có điều sẽ xa hơn.
Hà Tinh Thần nhìn những ngọn núi xanh xanh đen đen ở phía xa, nói: "Chí ít ở đây cũng có núi có sông, môi trường cũng khá tốt."
Châu Thanh Dung thở dài: "Đúng là môi trường tốt, nhưng nghèo quá. Cuộc sống của nông dân ở địa phương rất khó khăn. Mỗi ngày đều ăn cháo kê trộn với mì và bánh kếp."
Hà Tinh Thần nói: "Giai đoạn này mọi người đều vất vả."
Ba người cũng không dám đi xa, đi vòng quanh khu phố hơn một giờ mới trở về ký túc xá nghỉ ngơi.
Hà Tinh Thần vừa bước vào liền phát hiện bên trong có sự thay đổi, một bức tường vải làm từ ga mền được dựng lên giữa giường của ba người và những người khác.
Vẻ mặt của Châu Thanh Dung và Dương Hoàn Hoàn hơi thay đổi, họ bối rối nhìn Hà Tinh Thần.
Hà Tinh Thần nhìn tấm vải, tỏ vẻ không hài lòng, lớn tiếng nói: "Cái này không được, tốn ga trải giường quá. Trên núi có rất nhiều tre bương, ngày mai tôi sẽ dùng tre bương để dựng một bức tường tre."
Tiếng thì thầm bên kia bỗng ngừng lại.
Hà Tinh Thần nói xong lập tức quay đầu đi lấy nước, rửa mặt rửa chân rồi đi ngủ, cô hoàn toàn không hề để tâm chuyện này, cũng không vì bị cô lập mà cả ngày nơm nớp lo sợ, nếu vậy thì bên kia sẽ hả hê. Cô không muốn phối hợp ăn ý với đối phương chút nào.
Hà Tinh Thần vừa nằm xuống, một cô gái đột nhiên kêu lên: "Á, lại có hai con chuột!"
Châu Thanh Dung và Dương Hoàn Hoàn kinh hãi ngồi dậy: "Chúng ở đâu?"
Hà Tinh Thần trở mình xuống giường, kéo dây đèn, sau đó nhặt một cái xẻng gỗ từ trong góc ra, hung hăng đập xuống lũ chuột đang chạy, một con trốn thoát, con còn lại không may bị táp chết, chỉ còn lại một đống bùi nhùi nhoe nhoét máu.
Mọi người đều tái mặt vì sợ hãi.
Mặt không chút thay đổi, Hà Tinh Thần xách con chuột bằng thang gỗ ra ngoài, rồi đào một cái hố chôn nó xuống.
Khi cô trở lại ký túc xá, mọi người đều lặng lẽ nhìn cô.
Xa hơn phía trước là một con sông nhỏ, nơi hằng ngày họ tới xách nước và giặt quần áo. Ngoài ra ở lối đi vào trong làng còn có một con sông rất lớn, có thể đến đó, chỉ có điều sẽ xa hơn.
Hà Tinh Thần nhìn những ngọn núi xanh xanh đen đen ở phía xa, nói: "Chí ít ở đây cũng có núi có sông, môi trường cũng khá tốt."
Châu Thanh Dung thở dài: "Đúng là môi trường tốt, nhưng nghèo quá. Cuộc sống của nông dân ở địa phương rất khó khăn. Mỗi ngày đều ăn cháo kê trộn với mì và bánh kếp."
Hà Tinh Thần nói: "Giai đoạn này mọi người đều vất vả."
Ba người cũng không dám đi xa, đi vòng quanh khu phố hơn một giờ mới trở về ký túc xá nghỉ ngơi.
Hà Tinh Thần vừa bước vào liền phát hiện bên trong có sự thay đổi, một bức tường vải làm từ ga mền được dựng lên giữa giường của ba người và những người khác.
Vẻ mặt của Châu Thanh Dung và Dương Hoàn Hoàn hơi thay đổi, họ bối rối nhìn Hà Tinh Thần.
Hà Tinh Thần nhìn tấm vải, tỏ vẻ không hài lòng, lớn tiếng nói: "Cái này không được, tốn ga trải giường quá. Trên núi có rất nhiều tre bương, ngày mai tôi sẽ dùng tre bương để dựng một bức tường tre."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng thì thầm bên kia bỗng ngừng lại.
Hà Tinh Thần nói xong lập tức quay đầu đi lấy nước, rửa mặt rửa chân rồi đi ngủ, cô hoàn toàn không hề để tâm chuyện này, cũng không vì bị cô lập mà cả ngày nơm nớp lo sợ, nếu vậy thì bên kia sẽ hả hê. Cô không muốn phối hợp ăn ý với đối phương chút nào.
Hà Tinh Thần vừa nằm xuống, một cô gái đột nhiên kêu lên: "Á, lại có hai con chuột!"
Châu Thanh Dung và Dương Hoàn Hoàn kinh hãi ngồi dậy: "Chúng ở đâu?"
Hà Tinh Thần trở mình xuống giường, kéo dây đèn, sau đó nhặt một cái xẻng gỗ từ trong góc ra, hung hăng đập xuống lũ chuột đang chạy, một con trốn thoát, con còn lại không may bị táp chết, chỉ còn lại một đống bùi nhùi nhoe nhoét máu.
Mọi người đều tái mặt vì sợ hãi.
Mặt không chút thay đổi, Hà Tinh Thần xách con chuột bằng thang gỗ ra ngoài, rồi đào một cái hố chôn nó xuống.
Khi cô trở lại ký túc xá, mọi người đều lặng lẽ nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro