Thập Niên 70: Nữ Thanh Niên Trí Thức Độc Miệng
Chương 3
2024-08-20 00:41:20
Cô ấy không hòa hợp được với thanh niên trí thức ở cùng mình, nửa đêm âm thầm rơi lệ không biết bao nhiêu lần. May mắn thay, vẫn còn một tia sáng trong cuộc đời nguyên chủ, đó là đối tượng của cô ấy, Hồ Gia Hoa. Hồ Gia Hoa thuộc đội bên cạnh, dáng người cao ráo đẹp trai, tính tình hoạt bát vui vẻ. Anh ta nói mục tiêu của đội thanh niên trí thức có ảnh hưởng xấu, cho nên phải giấu những người khác mà lén qua lại. Hà Tinh Thần vừa hay lại thiếu thốn tình yêu, tính tình lại chất phác, cô ấy rất hào phóng với Hồ Gia Hoa, ăn mặc tiết kiệm là thế nhưng lại rất hào phóng với anh ta.
Hà Tinh Thần đã tổng hợp được toàn bộ ký ức về nguyên chủ, cô chợt thở dài, cuộc sống của nguyên chủ nên được gọi là "Cuộc đời của Tinh Tử bị cpu".
Ngoài những vấn đề mang tính lịch sử này, Hà Tinh Thần còn phải đối mặt với một vấn đề thực tế khác: Lưu Ngọc Kiều buộc tội cô ăn cắp tiền.
Lưu Ngọc Kiều là con gái nhà gia giáo, xuất thân trong gia đình cán bộ, xinh đẹp, tính tình hoạt bát vui vẻ, được các em gái vây quanh, được các nam thanh niên trí thức yêu thích.
Bị một người như vậy quy tội, Hà Tinh Thần không thể phản bác, Lưu Ngọc Kiều đi đầu ném chăn ga gối đệm của Hà Tinh Thần ra ngoài, tuyên bố đuổi cô ra khỏi đội thanh niên trí thức. Ngô Ngọc Phân là đội trưởng nữ, phải đưa Hà Tinh Thần về nhà mình sống tạm. Một khi nguyên chủ trải qua hàng loạt đả kích này bị ốm nặng, vậy thì Hà Tinh Thần ở thời hiện đại sẽ được hời.
Hà Tinh Thần không ngờ mình chỉ bị cảm nặng, nhưng cô đã bắt kịp chuyến tàu cuối cùng để xuyên không. Tiếc rằng cô chưa có dịp tiêu số tài sản khổng lồ mà mình kiếm được nhờ lao động cật lực. Cô hy vọng hai người có thể tương thông, để nguyên chủ đáng thương cũng có thể hưởng thụ.
Nếu không phải vì xuyên không, tài sản của cô cũng không thể để người khác chiếm dụng được. Cô sợ nếu mình gặp tai nạn thì đứa em trai tâm cơ của mình sẽ được hời, cho nên cô đã công chứng di chúc sớm, di chúc được giao cho một người bạn của cô là luật sư. Sau khi cô qua đời, toàn bộ tài sản sẽ được quyên góp cho các bé gái thất học và cô nhi viện ở miền núi, dù sao cũng còn hơn là để lại cho bố mẹ vô trách nhiệm và mấy người anh em ruột kia hưởng.
Suy nghĩ một hồi, Hà Tinh Thần nhanh chóng thu hồi suy nghĩ của mình. Cô không mấy lưu luyến thế giới đó, sống ở đâu mà chẳng là sống? Dù sao cũng đều không dễ dàng, ở đây cũng phải vật lộn mà thôi.
Cô nghĩ về hoàn cảnh hiện tại của mình: Ở nông thôn vào những năm 1970, điều kiện khó khăn, nhưng không phải là không thể chịu nổi. Cô thân là đứa con bị bỏ lại phía sau, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong nhà bà nội rồi nhà ông ngoại ở nông thôn, lớn lên như cỏ dại, với khả năng thích ứng của cô, hẳn không thành vấn đề.
Cô đã trải qua môi trường khắc nghiệt như vậy, cho nên Hà Tinh Thần kiên quyết không chịu bị coi là kẻ trộm.
Hà Tinh Thần rất có kinh nghiệm trong việc xử lý những vấn đề tương tự.
Churchill, một người béo nổi tiếng ở Anh đã từng nói: “Nếu ai đó nói bạn đã ăn đồ ăn của anh ta, bạn không nên mổ bụng mình ra để chứng minh mình vô tội, chuyện bạn cần làm là nuốt con mắt của người ta vào bụng để họ tận mắt trông cho rõ."
Hà Tinh Thần suy nghĩ một lúc rồi từ từ bước xuống giường, lúc này thể trạng của cô vô cùng yếu ớt.
Cô dựa vào thành giường nhắm mắt đứng một lúc, đợi tới khi đầu thấy bớt choáng váng mới chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Hà Tinh Thần đã tổng hợp được toàn bộ ký ức về nguyên chủ, cô chợt thở dài, cuộc sống của nguyên chủ nên được gọi là "Cuộc đời của Tinh Tử bị cpu".
Ngoài những vấn đề mang tính lịch sử này, Hà Tinh Thần còn phải đối mặt với một vấn đề thực tế khác: Lưu Ngọc Kiều buộc tội cô ăn cắp tiền.
Lưu Ngọc Kiều là con gái nhà gia giáo, xuất thân trong gia đình cán bộ, xinh đẹp, tính tình hoạt bát vui vẻ, được các em gái vây quanh, được các nam thanh niên trí thức yêu thích.
Bị một người như vậy quy tội, Hà Tinh Thần không thể phản bác, Lưu Ngọc Kiều đi đầu ném chăn ga gối đệm của Hà Tinh Thần ra ngoài, tuyên bố đuổi cô ra khỏi đội thanh niên trí thức. Ngô Ngọc Phân là đội trưởng nữ, phải đưa Hà Tinh Thần về nhà mình sống tạm. Một khi nguyên chủ trải qua hàng loạt đả kích này bị ốm nặng, vậy thì Hà Tinh Thần ở thời hiện đại sẽ được hời.
Hà Tinh Thần không ngờ mình chỉ bị cảm nặng, nhưng cô đã bắt kịp chuyến tàu cuối cùng để xuyên không. Tiếc rằng cô chưa có dịp tiêu số tài sản khổng lồ mà mình kiếm được nhờ lao động cật lực. Cô hy vọng hai người có thể tương thông, để nguyên chủ đáng thương cũng có thể hưởng thụ.
Nếu không phải vì xuyên không, tài sản của cô cũng không thể để người khác chiếm dụng được. Cô sợ nếu mình gặp tai nạn thì đứa em trai tâm cơ của mình sẽ được hời, cho nên cô đã công chứng di chúc sớm, di chúc được giao cho một người bạn của cô là luật sư. Sau khi cô qua đời, toàn bộ tài sản sẽ được quyên góp cho các bé gái thất học và cô nhi viện ở miền núi, dù sao cũng còn hơn là để lại cho bố mẹ vô trách nhiệm và mấy người anh em ruột kia hưởng.
Suy nghĩ một hồi, Hà Tinh Thần nhanh chóng thu hồi suy nghĩ của mình. Cô không mấy lưu luyến thế giới đó, sống ở đâu mà chẳng là sống? Dù sao cũng đều không dễ dàng, ở đây cũng phải vật lộn mà thôi.
Cô nghĩ về hoàn cảnh hiện tại của mình: Ở nông thôn vào những năm 1970, điều kiện khó khăn, nhưng không phải là không thể chịu nổi. Cô thân là đứa con bị bỏ lại phía sau, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong nhà bà nội rồi nhà ông ngoại ở nông thôn, lớn lên như cỏ dại, với khả năng thích ứng của cô, hẳn không thành vấn đề.
Cô đã trải qua môi trường khắc nghiệt như vậy, cho nên Hà Tinh Thần kiên quyết không chịu bị coi là kẻ trộm.
Hà Tinh Thần rất có kinh nghiệm trong việc xử lý những vấn đề tương tự.
Churchill, một người béo nổi tiếng ở Anh đã từng nói: “Nếu ai đó nói bạn đã ăn đồ ăn của anh ta, bạn không nên mổ bụng mình ra để chứng minh mình vô tội, chuyện bạn cần làm là nuốt con mắt của người ta vào bụng để họ tận mắt trông cho rõ."
Hà Tinh Thần suy nghĩ một lúc rồi từ từ bước xuống giường, lúc này thể trạng của cô vô cùng yếu ớt.
Cô dựa vào thành giường nhắm mắt đứng một lúc, đợi tới khi đầu thấy bớt choáng váng mới chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro