Thập Niên 70: Nữ Thanh Niên Trí Thức Độc Miệng
Chương 30
2024-08-20 00:41:20
Hai người họ không khách sáo nữa, vừa nhận bánh liền ăn ngay.
Hà Tinh Thần vừa ăn bánh bao vừa nghĩ lát nữa mình sẽ đi dạo trong ngõ.
Ăn xong, ba người họ chia nhau ra.
Hà Tinh Thần đến một tiệm cắt tóc để cắt tóc, tiệm cắt tóc cũng là của nhà nước, ông chủ là một người đàn ông trung niên đeo kính, thái độ niềm nở có điều tay nghề không được hợp thời cho lắm.
Hà Tinh Thần đưa ra yêu cầu ngắn gọn: "Bác ơi, con muốn cắt tóc ngắn." Vừa nói, cô vừa ước chừng độ dài bằng bàn tay của mình.
Thợ cắt tóc nhìn lướt qua tóc của Hà Tinh Thần, gật đầu nói: "Tóc của cháu mỏng, có màu vàng xơ, rõ ràng là mất hết chất rồi, phải cắt ngắn đi thôi."
"Vâng, cháu cũng nghĩ như vậy."
Ông chủ nhìn sơ qua hình dạng khuôn mặt của Hà Tinh Thần, sau đó cầm kéo cắt một cách dứt khoát, tiếng kéo lách cách vang lên nghe thật vui tai.
Từ lúc xuyên không đến nay, Hà Tinh Thần chưa từng có cơ hội soi gương, bây giờ cô đang soi gương trong tiệm cắt tóc, các đường nét trên khuôn mặt của cô giống đến bảy tám mươi phần trăm so với kiếp trước, khuôn mặt trái xoan, mắt to hai mí, khiến người nhìn thấy đều thích. Hà Tinh Thần rất hài lòng, nếu trông cô hoàn toàn khác với trước đây thì có lẽ sẽ phải làm quen với nó một thời gian.
Không may là cơ thể của cô không đủ khỏe. Ở kiếp trước, bởi vì lớn lên trong hoàn cảnh khá tệ, cô không chỉ chửi bậy rất lợi hại mà còn có sức khoẻ, ra tay vừa đen tối vừa tàn nhẫn. Đây cũng là lẽ thường, tay yếu miệng độc, chẳng phải đồng nghĩa với việc đợi bị đánh sao?
Không thể thay đổi thói quen mồm miệng cay độc được, ai sẽ chịu trách nhiệm về những rắc rối do sự thay đổi gây ra? Có điều không thể để cơ thể yếu như vậy được, cô phải ăn bù và thường xuyên tập thể dục.
Ông chủ cắt tóc thao tác rất nhanh, cắt xong cái đầu của cô mất vỏn vẹn mười phút, giá 50 xu.
Hà Tinh Thần đưa tiền rồi ra khỏi tiệm cắt tóc, rẽ vào một góc rẽ đến con hẻm mà Dương Hoàn Hoàn đã hẹn, con hẻm không dài nhưng thông ra bốn phía, địa hình rất thích hợp để chạy bộ. Người trong hẻm hết sức cảnh giác, trợn mắt ngoác mồm, đôi mắt cẩn thận quan sát xung quanh, nghe ngóng tứ phía.
Hà Tinh Thần vừa bước vào, một thím đã hỏi: "Em gái, em có đói không? Chị có bán đồ ăn đây." Vừa nói, thím ấy vừa nhanh chóng mở chiếc giỏ được che bằng vải trắng ra.
Hà Tinh Thần vừa ăn bánh bao vừa nghĩ lát nữa mình sẽ đi dạo trong ngõ.
Ăn xong, ba người họ chia nhau ra.
Hà Tinh Thần đến một tiệm cắt tóc để cắt tóc, tiệm cắt tóc cũng là của nhà nước, ông chủ là một người đàn ông trung niên đeo kính, thái độ niềm nở có điều tay nghề không được hợp thời cho lắm.
Hà Tinh Thần đưa ra yêu cầu ngắn gọn: "Bác ơi, con muốn cắt tóc ngắn." Vừa nói, cô vừa ước chừng độ dài bằng bàn tay của mình.
Thợ cắt tóc nhìn lướt qua tóc của Hà Tinh Thần, gật đầu nói: "Tóc của cháu mỏng, có màu vàng xơ, rõ ràng là mất hết chất rồi, phải cắt ngắn đi thôi."
"Vâng, cháu cũng nghĩ như vậy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông chủ nhìn sơ qua hình dạng khuôn mặt của Hà Tinh Thần, sau đó cầm kéo cắt một cách dứt khoát, tiếng kéo lách cách vang lên nghe thật vui tai.
Từ lúc xuyên không đến nay, Hà Tinh Thần chưa từng có cơ hội soi gương, bây giờ cô đang soi gương trong tiệm cắt tóc, các đường nét trên khuôn mặt của cô giống đến bảy tám mươi phần trăm so với kiếp trước, khuôn mặt trái xoan, mắt to hai mí, khiến người nhìn thấy đều thích. Hà Tinh Thần rất hài lòng, nếu trông cô hoàn toàn khác với trước đây thì có lẽ sẽ phải làm quen với nó một thời gian.
Không may là cơ thể của cô không đủ khỏe. Ở kiếp trước, bởi vì lớn lên trong hoàn cảnh khá tệ, cô không chỉ chửi bậy rất lợi hại mà còn có sức khoẻ, ra tay vừa đen tối vừa tàn nhẫn. Đây cũng là lẽ thường, tay yếu miệng độc, chẳng phải đồng nghĩa với việc đợi bị đánh sao?
Không thể thay đổi thói quen mồm miệng cay độc được, ai sẽ chịu trách nhiệm về những rắc rối do sự thay đổi gây ra? Có điều không thể để cơ thể yếu như vậy được, cô phải ăn bù và thường xuyên tập thể dục.
Ông chủ cắt tóc thao tác rất nhanh, cắt xong cái đầu của cô mất vỏn vẹn mười phút, giá 50 xu.
Hà Tinh Thần đưa tiền rồi ra khỏi tiệm cắt tóc, rẽ vào một góc rẽ đến con hẻm mà Dương Hoàn Hoàn đã hẹn, con hẻm không dài nhưng thông ra bốn phía, địa hình rất thích hợp để chạy bộ. Người trong hẻm hết sức cảnh giác, trợn mắt ngoác mồm, đôi mắt cẩn thận quan sát xung quanh, nghe ngóng tứ phía.
Hà Tinh Thần vừa bước vào, một thím đã hỏi: "Em gái, em có đói không? Chị có bán đồ ăn đây." Vừa nói, thím ấy vừa nhanh chóng mở chiếc giỏ được che bằng vải trắng ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro