Thập Niên 70: Nữ Thanh Niên Trí Thức Độc Miệng
Chương 49
2024-08-20 00:41:20
Trong đội nam thanh niên trí thức, Lý Thanh Hải và Viên Minh cảm thấy vô cùng bực bội, lần nào cãi nhau cũng thua Hà Tinh Thần. Bọn họ lớn từng này cũng chưa từng phải chịu ấm ức đến như vậy.
Triệu Thanh Minh nhìn bọn họ bị chịu khổ như vậy thì không nhịn được cười. Hà Tinh Thần này cũng thật thú vị, không nhịn được liền nhìn Hà Tinh Thần thêm vài lần, Chu Thanh vốn là người luôn nhạy cảm với ánh mắt của người khác, cô lặng lẽ nói với Hà Tinh Thần: “Tinh Thần, Triệu Thanh Minh nhìn cô mấy lần rồi đó.”
Hà Tinh Thần thản nhiên nói: “Đấy là ánh mắt ngưỡng mộ đó, cô làm quen dần đi.”
Châu Thanh Dung: “...”
Ngày hôm sau, Dương Hoàn Hoàn và Châu Thanh Dung đều phải đi làm chỉ có một mình Hà Tinh Thần đi đến thị trấn.
Châu Thanh Dung lo lắng, nhiều lần dặn dò cô phải cẩn thận.
Hà Tinh Thần đã viết một bức thư cho chị họ Hà Tâm Nguyệt nhờ một người dân làng đặt mua giúp cô một ít hoa quả khô và trà. Về phần người nhà của mình ở bên kia, sau khi suy nghĩ một lúc, cô quyết định chưa viết thư vội.
Ngày hôm sau, tờ mờ sáng Hà Tinh Thần đã tỉnh dậy rửa mặt thu dọn rồi chuẩn bị lên đường.
Châu Thanh Dung cũng lập tức thức dậy, thấy mọi người chưa có ai tỉnh liền nhỏ nhẹ khuyên nhủ Hà Tinh Thần: “Tinh Thần, cô vất vả kiếm tiền rồi tiết kiệm cũng không dễ dàng gì, nghĩ cho bản thân mình thêm một chút, đừng một lòng nghĩ cho Hồ Gia Hoa nữa.”
Trên đường đến thị trấn phải đi qua xã Sao Đỏ, Hồ Gia Hoa làm việc tại đội thanh niên trí thức ở đó. Yêu đương vốn là chuyện mà trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, người trong cuộc u mê còn người ngoài cuộc thường tỉnh táo. Châu Thanh Dung cảm thấy Hồ Gia Hoa không phải người tốt nên muốn khuyên nhủ Tinh Thần vài câu.
Hồ Gia Hoa? Hà Tinh Thần lúc này mới sửng sốt nhận ra, đó vốn là người yêu của cơ thể này. Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới cô lại thấy tức giận. Được rồi, khi xong việc cô nhất định sẽ xử lý tên Hồ Gia Hoa này.
Cô cười nói: “Cô yên tâm đi, tôi đã tỉnh ngộ rồi, sẽ không mù quáng trợ cấp cho anh ta nữa đâu.” Muốn lợi dụng cô sao, kiếp sau cũng đừng nằm mơ tới. Chẳng những vậy, cô sẽ tìm được bằng cơ hội đòi lại tất cả mọi thứ mà Hồ Gia Hoa đã lấy đi của cô.
Châu Thanh Dung nghe vậy mới yên tâm phần nào, hy vọng cô thật sự hiểu ra, đừng để tên Hồ Gia Hoa kia lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ nữa.
Triệu Thanh Minh nhìn bọn họ bị chịu khổ như vậy thì không nhịn được cười. Hà Tinh Thần này cũng thật thú vị, không nhịn được liền nhìn Hà Tinh Thần thêm vài lần, Chu Thanh vốn là người luôn nhạy cảm với ánh mắt của người khác, cô lặng lẽ nói với Hà Tinh Thần: “Tinh Thần, Triệu Thanh Minh nhìn cô mấy lần rồi đó.”
Hà Tinh Thần thản nhiên nói: “Đấy là ánh mắt ngưỡng mộ đó, cô làm quen dần đi.”
Châu Thanh Dung: “...”
Ngày hôm sau, Dương Hoàn Hoàn và Châu Thanh Dung đều phải đi làm chỉ có một mình Hà Tinh Thần đi đến thị trấn.
Châu Thanh Dung lo lắng, nhiều lần dặn dò cô phải cẩn thận.
Hà Tinh Thần đã viết một bức thư cho chị họ Hà Tâm Nguyệt nhờ một người dân làng đặt mua giúp cô một ít hoa quả khô và trà. Về phần người nhà của mình ở bên kia, sau khi suy nghĩ một lúc, cô quyết định chưa viết thư vội.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày hôm sau, tờ mờ sáng Hà Tinh Thần đã tỉnh dậy rửa mặt thu dọn rồi chuẩn bị lên đường.
Châu Thanh Dung cũng lập tức thức dậy, thấy mọi người chưa có ai tỉnh liền nhỏ nhẹ khuyên nhủ Hà Tinh Thần: “Tinh Thần, cô vất vả kiếm tiền rồi tiết kiệm cũng không dễ dàng gì, nghĩ cho bản thân mình thêm một chút, đừng một lòng nghĩ cho Hồ Gia Hoa nữa.”
Trên đường đến thị trấn phải đi qua xã Sao Đỏ, Hồ Gia Hoa làm việc tại đội thanh niên trí thức ở đó. Yêu đương vốn là chuyện mà trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, người trong cuộc u mê còn người ngoài cuộc thường tỉnh táo. Châu Thanh Dung cảm thấy Hồ Gia Hoa không phải người tốt nên muốn khuyên nhủ Tinh Thần vài câu.
Hồ Gia Hoa? Hà Tinh Thần lúc này mới sửng sốt nhận ra, đó vốn là người yêu của cơ thể này. Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới cô lại thấy tức giận. Được rồi, khi xong việc cô nhất định sẽ xử lý tên Hồ Gia Hoa này.
Cô cười nói: “Cô yên tâm đi, tôi đã tỉnh ngộ rồi, sẽ không mù quáng trợ cấp cho anh ta nữa đâu.” Muốn lợi dụng cô sao, kiếp sau cũng đừng nằm mơ tới. Chẳng những vậy, cô sẽ tìm được bằng cơ hội đòi lại tất cả mọi thứ mà Hồ Gia Hoa đã lấy đi của cô.
Châu Thanh Dung nghe vậy mới yên tâm phần nào, hy vọng cô thật sự hiểu ra, đừng để tên Hồ Gia Hoa kia lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro