Thập Niên 70: Nữ Tướng Quân Thế Thân
Chương 22
Mạn Thu
2024-09-03 10:24:24
Hà Hoa lắc đầu, suy nghĩ một lát rồi lại gật đầu.
Phản ứng của Hà Hoa ngược lại khiến Diệp Cẩm Thư mơ hồ.
“Dì Hoa, dì đây là có ý gì?”
“Ai nha, ngay từ đầu đúng là Lý Hương Quế đến chỗ An Sở lấy đồ như trước.”
“Nhưng mà, lần này, cô ta không thực hiện được.”
Diệp Cẩm Thư tò mò: "Ai giúp An Sở?”
“Ai sẽ giúp chứ.” Hà Hoa khoát tay.
An Sở ở trước mặt người nhà mẹ đẻ chính là một cục bột mì, tùy tiện xoa bóp, ai có thể giúp đỡ nhiều lần, còn làm công việc trong nhà mình hay không đây?
Mấu chốt là chuyện này, người ngoài không dễ nhúng tay vào.
Đừng chân trước người ta nhiệt tình giúp đỡ, chân sau An Sở tự mình dán lên nhà mẹ đẻ.
Cố hết sức không lấy lòng được.
Chỉ là, lần này ngược lại không giống.
An Sở cuối cùng cũng cứng rắn rồi.
Hà Hoa cứ như thế kể lại một lần chuyện vừa mới xảy ra nhà bên cạnh.
Diệp Cẩm Thư nghe xong, vẻ mặt không thể tin: "Đây là An Sở mà cháu biết sao?"
Phương Đào bưng một đĩa nhỏ bí đỏ mình rang đặt lên bàn, cười nói tiếp: "Ai nói không phải đâu chứ.”
“Giọng điệu An Sở nói chuyện với bí thư chi bộ kia, nếu không phải lúc trước mẹ ghé vào tường sân chúng ta nhìn thấy, xác định là cô ấy, mẹ cũng không thể tin những lời đó sẽ là An Sở nói ra.”
“Lý Hương Quế vẫn luôn nói An Sở điên rồi.” Phương Đào gọi Hà Hoa cắn hạt dưa, “Để tôi nói, An Sở cứng rắn như vậy, cuộc sống tương lai sẽ không gian nan như thế đâu.”
Hà Hoa cầm hạt dưa, hạ giọng, tiếp tục những lời muốn nói với Phương Đào lúc trước: "Các người có cảm thấy, An Sở thay đổi quá lớn, quá nhanh không?"
“Lúc trước tôi còn nghe Lập Xuân nói An Sở hấp hối, vừa nghe Chu Tây xảy ra chuyện liền hôn mê.”
"Các người nói xem, có phải An Sở bị thứ gì đó..." Hà Hoa bóc hạt bí đỏ lấy hạt nhân bên trong ra, đặt vào một hạt dưa khác, "Như vậy rồi!"
Phương Đào: !
Phương Đào đột nhiên cảm thấy nhân trong miệng bí đỏ có hơi nghẹn họng, bà ấy vuốt ve trên cánh tay nổi da gà: "A Hoa, ban ngày ban mặt đấy, cũng đừng dọa người!"
Nói xong, bà ấy liếc mắt nhìn bên ngoài, thấy ánh mặt trời đang chiếu vào sân nhà bà ấy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Cẩm Thư vỗ vỗ lưng Phương Đào, có hơi nghiêm túc nói với Hà Hoa: "Dì Hoa, chuyện như vậy, không nên nói lung tung.”
"Ý trong lời nói của dì, là An Sở nghe được tin tức Chu Tây gặp chuyện không may hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại tính tình đại biến?"
“Cũng tầm tầm như vậy, làm sao thế?” Phương Đào cướp lời.
Vấn đề này bà ấy hiểu rõ nhất, chỉ cách một bức tường viện, chuyện bên An Sở, bà ấy đều nghe rõ ràng.
Diệp Cẩm Thư vừa cười vừa nói: "Trong sách nói, con người sau khi bị kích thích lớn, cuộc sống xuất hiện biến cố lớn, tính cách quả thật sẽ xảy ra thay đổi rất lớn."
Phương Đào thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực: "Tôi đã nói rồi mà, sao An Sở lại mạnh mẽ như vậy, thì ra là như thế.”
Bà ấy tò mò hỏi con gái: "Trong sách còn viết thứ này à?”
Diệp Cẩm Thư gật đầu: "Đây là cháu xem trong sách tâm lý học, sẽ không sai.”
“Trong quyển sách kia cũng có án lệ (trường hợp tương tự) như An Sở.”
“Cho nên, An Sở, không phải trêu chọc thứ gì không sạch sẽ đúng không?” Hà Hoa cúi đầu hỏi.
Diệp Cẩm Thư bật cười: "Đương nhiên là không.”
Vẻ mặt Hà Hoa kính nể: "Cẩm Thư, cháu hiểu biết thật nhiều.”
Phản ứng của Hà Hoa ngược lại khiến Diệp Cẩm Thư mơ hồ.
“Dì Hoa, dì đây là có ý gì?”
“Ai nha, ngay từ đầu đúng là Lý Hương Quế đến chỗ An Sở lấy đồ như trước.”
“Nhưng mà, lần này, cô ta không thực hiện được.”
Diệp Cẩm Thư tò mò: "Ai giúp An Sở?”
“Ai sẽ giúp chứ.” Hà Hoa khoát tay.
An Sở ở trước mặt người nhà mẹ đẻ chính là một cục bột mì, tùy tiện xoa bóp, ai có thể giúp đỡ nhiều lần, còn làm công việc trong nhà mình hay không đây?
Mấu chốt là chuyện này, người ngoài không dễ nhúng tay vào.
Đừng chân trước người ta nhiệt tình giúp đỡ, chân sau An Sở tự mình dán lên nhà mẹ đẻ.
Cố hết sức không lấy lòng được.
Chỉ là, lần này ngược lại không giống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An Sở cuối cùng cũng cứng rắn rồi.
Hà Hoa cứ như thế kể lại một lần chuyện vừa mới xảy ra nhà bên cạnh.
Diệp Cẩm Thư nghe xong, vẻ mặt không thể tin: "Đây là An Sở mà cháu biết sao?"
Phương Đào bưng một đĩa nhỏ bí đỏ mình rang đặt lên bàn, cười nói tiếp: "Ai nói không phải đâu chứ.”
“Giọng điệu An Sở nói chuyện với bí thư chi bộ kia, nếu không phải lúc trước mẹ ghé vào tường sân chúng ta nhìn thấy, xác định là cô ấy, mẹ cũng không thể tin những lời đó sẽ là An Sở nói ra.”
“Lý Hương Quế vẫn luôn nói An Sở điên rồi.” Phương Đào gọi Hà Hoa cắn hạt dưa, “Để tôi nói, An Sở cứng rắn như vậy, cuộc sống tương lai sẽ không gian nan như thế đâu.”
Hà Hoa cầm hạt dưa, hạ giọng, tiếp tục những lời muốn nói với Phương Đào lúc trước: "Các người có cảm thấy, An Sở thay đổi quá lớn, quá nhanh không?"
“Lúc trước tôi còn nghe Lập Xuân nói An Sở hấp hối, vừa nghe Chu Tây xảy ra chuyện liền hôn mê.”
"Các người nói xem, có phải An Sở bị thứ gì đó..." Hà Hoa bóc hạt bí đỏ lấy hạt nhân bên trong ra, đặt vào một hạt dưa khác, "Như vậy rồi!"
Phương Đào: !
Phương Đào đột nhiên cảm thấy nhân trong miệng bí đỏ có hơi nghẹn họng, bà ấy vuốt ve trên cánh tay nổi da gà: "A Hoa, ban ngày ban mặt đấy, cũng đừng dọa người!"
Nói xong, bà ấy liếc mắt nhìn bên ngoài, thấy ánh mặt trời đang chiếu vào sân nhà bà ấy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Cẩm Thư vỗ vỗ lưng Phương Đào, có hơi nghiêm túc nói với Hà Hoa: "Dì Hoa, chuyện như vậy, không nên nói lung tung.”
"Ý trong lời nói của dì, là An Sở nghe được tin tức Chu Tây gặp chuyện không may hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại tính tình đại biến?"
“Cũng tầm tầm như vậy, làm sao thế?” Phương Đào cướp lời.
Vấn đề này bà ấy hiểu rõ nhất, chỉ cách một bức tường viện, chuyện bên An Sở, bà ấy đều nghe rõ ràng.
Diệp Cẩm Thư vừa cười vừa nói: "Trong sách nói, con người sau khi bị kích thích lớn, cuộc sống xuất hiện biến cố lớn, tính cách quả thật sẽ xảy ra thay đổi rất lớn."
Phương Đào thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực: "Tôi đã nói rồi mà, sao An Sở lại mạnh mẽ như vậy, thì ra là như thế.”
Bà ấy tò mò hỏi con gái: "Trong sách còn viết thứ này à?”
Diệp Cẩm Thư gật đầu: "Đây là cháu xem trong sách tâm lý học, sẽ không sai.”
“Trong quyển sách kia cũng có án lệ (trường hợp tương tự) như An Sở.”
“Cho nên, An Sở, không phải trêu chọc thứ gì không sạch sẽ đúng không?” Hà Hoa cúi đầu hỏi.
Diệp Cẩm Thư bật cười: "Đương nhiên là không.”
Vẻ mặt Hà Hoa kính nể: "Cẩm Thư, cháu hiểu biết thật nhiều.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro