Thập Niên 70: Nữ Tướng Quân Thế Thân
Chương 37
Mạn Thu
2024-09-03 10:24:24
“Vâng!”
An Tây tiếp tục cúi đầu xem xét "chiến lợi phẩm” trong tay, nhịp tim của cô bé có hơi nhanh, hai đời, cô bé đều chưa từng làm chuyện kích thích như vậy.
Phản trộm!
Mẹ cô bé quả thực là lợi hại đệ nhất thiên hạ!
“Mẹ, có phiếu giày rồi, không cần đổi phiếu với người khác.”
“Con, con muốn mua đôi giày lưới trắng.” An Tây ngẩng đầu nhìn An Sở, cố lấy dũng khí đưa ra yêu cầu.
Đời này, cô bé muốn có được đôi giày vừa chân thuộc về mình.
“Mua!”
“Màu trắng không chịu được bẩn, mua hai đôi.”
An Sở kéo tay An Tây chậm rãi đi ra hẻm nhỏ, ánh mặt trời chiếu lên người các cô, trên mặt đất kéo ra hai cái bóng thật dài dựa sát vào nhau.
Một lần nữa đi tới phố xá náo nhiệt, hai mẹ con tới nhà hàng quốc doanh ăn bữa cơm no trước, lại đi cung tiêu tìm "chưởng quỹ" mắt mọc ở lỗ mũi kia mua giày lưới trắng.
Chuyến đi thị trấn này cuối cùng cũng không uổng phí.
Chờ hai mẹ con về đến nhà, mặt trời đã nghiêng về phía tây.
Lúc các cô trở về không tránh người, bác trai bác gái ngồi dưới tàng cây hoa quế ở cửa thôn nạp đế giày tán gẫu bát quái đều thấy được cảnh tượng chủ nhân bát quái An Sở xách theo bao lớn bao nhỏ cùng An Tây cười cười nói nói trở về.
Chờ sau khi hai mẹ con An Sở rời đi, các bác trai bác gái lập tức nghị luận.
“Aiz, không phải, An Sở đoạn tuyệt quan hệ với người An gia rồi phải không?”
Các bác trai bác gái bắt đầu châu đầu ghé tai.
“Đúng vậy, không phải hôm nay Lý Hương Quế tuyên dương khắp nơi sao?”
“Vậy sao, tôi thấy tâm trạng An Sở rất tốt mà.”
Mọi người:...... Thật đúng là như vậy!
Trên tay An Sở cầm theo không ít đồ, chân Chu Tây còn đi một đôi giày lưới trắng mới tinh!
Khiến cho mọi người nghi ngờ nhìn lẫn nhau.
Nhìn như vậy, sau khi An Sở đoạn tuyệt quan hệ, cuộc sống hình như còn tự tại giàu có hơn trước?
Trong nháy mắt này, các bác trai bác gái ở đây đều sinh ra nghi ngờ đối với cách nói "An Sở không gánh nổi việc, là cản trở" mà Lý Hương Quế thường nói bên miệng.
Rốt cuộc ai là cản trở, xem nhà ai sau khi đoạn tuyệt quan hệ sống tốt hơn trước là được.
Trước mắt An gia không nhìn ra có gì thay đổi, nhưng cuộc sống của hai mẹ con An Sở rõ ràng tốt hơn trước rất nhiều.
Các bác trai bác gái liếc nhau, trong lòng đều có so đo.
An Sở và An Tây về đến nhà, gạo còn chưa cho vào nồi, chuyện cô và An Tây có cuộc sống tốt đẹp đã truyền đi khắp đại đội.
An gia, Lý Hương Quế dùng sức ném gáo hồ lô vào trong vại nước, Ngô Huệ Lan lau nước bắn tung tóe trên mặt: "Tức giận như thế làm gì?”
"Không phải là đại đội trưởng là cô lòng như lửa đốt mời tới sao?" Bà ta tức giận nói, "Sao, bây giờ không chiếm được lồi, nóng nảy?"
“Tôi nói cho cô biết muộn rồi!” Ngô Huệ Lan cầm đồ ăn đã rửa sạch đi vào phòng bếp, “Nghe nói con bé Chu Tây kia còn đi đôi giày lưới trắng.” Từ trước đã biết Lý Hương Quế mắt ngắn mà?
Ngô Huệ Lan vô cùng tức giận với chuyện Lý Hương Quế gọi Tiền Tiến tới làm đoạn tuyệt quan hệ không có cứu vãn đường sống.
Từ khi sự việc xảy ra đến bây giờ, bà ta không cho Lý Hương Quế một sắc mặt tốt.
Lý Hương Quế vốn đã tức giận, biểu tình càng thêm dữ tợn, "Con nhóc còn muốn đi giày lưới trắng, Diệu Tông của con còn không có đâu!"
Thấy Ngô Huệ Lan không để ý tới mình, Lý Hương Quế bĩu môi, nói: "Con ra ngoài một chuyến." Rồi bước nhanh ra khỏi sân.
An Tây tiếp tục cúi đầu xem xét "chiến lợi phẩm” trong tay, nhịp tim của cô bé có hơi nhanh, hai đời, cô bé đều chưa từng làm chuyện kích thích như vậy.
Phản trộm!
Mẹ cô bé quả thực là lợi hại đệ nhất thiên hạ!
“Mẹ, có phiếu giày rồi, không cần đổi phiếu với người khác.”
“Con, con muốn mua đôi giày lưới trắng.” An Tây ngẩng đầu nhìn An Sở, cố lấy dũng khí đưa ra yêu cầu.
Đời này, cô bé muốn có được đôi giày vừa chân thuộc về mình.
“Mua!”
“Màu trắng không chịu được bẩn, mua hai đôi.”
An Sở kéo tay An Tây chậm rãi đi ra hẻm nhỏ, ánh mặt trời chiếu lên người các cô, trên mặt đất kéo ra hai cái bóng thật dài dựa sát vào nhau.
Một lần nữa đi tới phố xá náo nhiệt, hai mẹ con tới nhà hàng quốc doanh ăn bữa cơm no trước, lại đi cung tiêu tìm "chưởng quỹ" mắt mọc ở lỗ mũi kia mua giày lưới trắng.
Chuyến đi thị trấn này cuối cùng cũng không uổng phí.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chờ hai mẹ con về đến nhà, mặt trời đã nghiêng về phía tây.
Lúc các cô trở về không tránh người, bác trai bác gái ngồi dưới tàng cây hoa quế ở cửa thôn nạp đế giày tán gẫu bát quái đều thấy được cảnh tượng chủ nhân bát quái An Sở xách theo bao lớn bao nhỏ cùng An Tây cười cười nói nói trở về.
Chờ sau khi hai mẹ con An Sở rời đi, các bác trai bác gái lập tức nghị luận.
“Aiz, không phải, An Sở đoạn tuyệt quan hệ với người An gia rồi phải không?”
Các bác trai bác gái bắt đầu châu đầu ghé tai.
“Đúng vậy, không phải hôm nay Lý Hương Quế tuyên dương khắp nơi sao?”
“Vậy sao, tôi thấy tâm trạng An Sở rất tốt mà.”
Mọi người:...... Thật đúng là như vậy!
Trên tay An Sở cầm theo không ít đồ, chân Chu Tây còn đi một đôi giày lưới trắng mới tinh!
Khiến cho mọi người nghi ngờ nhìn lẫn nhau.
Nhìn như vậy, sau khi An Sở đoạn tuyệt quan hệ, cuộc sống hình như còn tự tại giàu có hơn trước?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong nháy mắt này, các bác trai bác gái ở đây đều sinh ra nghi ngờ đối với cách nói "An Sở không gánh nổi việc, là cản trở" mà Lý Hương Quế thường nói bên miệng.
Rốt cuộc ai là cản trở, xem nhà ai sau khi đoạn tuyệt quan hệ sống tốt hơn trước là được.
Trước mắt An gia không nhìn ra có gì thay đổi, nhưng cuộc sống của hai mẹ con An Sở rõ ràng tốt hơn trước rất nhiều.
Các bác trai bác gái liếc nhau, trong lòng đều có so đo.
An Sở và An Tây về đến nhà, gạo còn chưa cho vào nồi, chuyện cô và An Tây có cuộc sống tốt đẹp đã truyền đi khắp đại đội.
An gia, Lý Hương Quế dùng sức ném gáo hồ lô vào trong vại nước, Ngô Huệ Lan lau nước bắn tung tóe trên mặt: "Tức giận như thế làm gì?”
"Không phải là đại đội trưởng là cô lòng như lửa đốt mời tới sao?" Bà ta tức giận nói, "Sao, bây giờ không chiếm được lồi, nóng nảy?"
“Tôi nói cho cô biết muộn rồi!” Ngô Huệ Lan cầm đồ ăn đã rửa sạch đi vào phòng bếp, “Nghe nói con bé Chu Tây kia còn đi đôi giày lưới trắng.” Từ trước đã biết Lý Hương Quế mắt ngắn mà?
Ngô Huệ Lan vô cùng tức giận với chuyện Lý Hương Quế gọi Tiền Tiến tới làm đoạn tuyệt quan hệ không có cứu vãn đường sống.
Từ khi sự việc xảy ra đến bây giờ, bà ta không cho Lý Hương Quế một sắc mặt tốt.
Lý Hương Quế vốn đã tức giận, biểu tình càng thêm dữ tợn, "Con nhóc còn muốn đi giày lưới trắng, Diệu Tông của con còn không có đâu!"
Thấy Ngô Huệ Lan không để ý tới mình, Lý Hương Quế bĩu môi, nói: "Con ra ngoài một chuyến." Rồi bước nhanh ra khỏi sân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro