Thập Niên 70: Nữ Tướng Quân Thế Thân
Chương 7
Mạn Thu
2024-09-03 10:24:24
“Đúng! Tôi không đồng ý!” Ninh An Sở ủng hộ Chu Tây.
Trước không nói vị "mợ" này không hiểu ra sao, tự nói tự làm lấy đồ ở trong nhà người khác.
Nói sau khi cô đi tới thế giới này, Chu Tây biểu hiện ra thân thiết và để ý đối với cô, cô cũng không có khả năng đứng ở mặt đối lập của Chu Tây.
Lúc không liên quan đến quân vụ, cô đều sẽ giúp thân không giúp lý.
Đúng vậy, cô chỉ là người như vậy, ích kỷ như thế đấy!
Trong ánh mắt kinh ngạc của Chu Tây, Ninh An Sở tiến lên vài bước, hơi dùng sức, đoạt lại bát và những thứ khác từ tay Lý Hương Quế.
Xong rồi, cô còn tách tay Lý Hương Quế ra, đoạt lại một miếng gừng nhỏ cô ta nắm trong lòng bàn tay.
Cấm hết tất cả đồ nhà cô lại.
"Nhà cô không có bát không có đồ ăn thì đi mua, sao có thể tùy ý lấy đồ trong nhà người ta?"
“Quá không chú ý rồi.”
Trong mắt Chu Tây hiện lên vẻ kinh ngạc, mẹ, hình như không giống với ấn tượng của cô bé.
Sau đó, Chu Tây hiểu rõ.
Cô bé sờ sờ trán, đúng rồi, ký ức trước năm tuổi vốn không rõ ràng, hơn nữa cô bé dập đầu, những ký ức kia tựa như cách một tầng sa, càng thêm mơ hồ không rõ ràng.
Bởi vì chuyện này, kiếp trước cô bé bị người ta gọi là đồ ngốc.
Hầu như tất cả ký ức của cô bé về mẹ cho đến nay đều đến từ những lời kể của An gia.
Trong miệng họ, mẹ là một người nhát gan hướng nội, nhu nhược vô dụng, không gánh nổi chuyện, đồ mất tiền chỉ nghĩ đến đàn ông.
Thứ duy nhất có thể lấy ra được, chính là hiếu thuận không đáng giá với người nhà mẹ.
Mà hiện tại......
Chu Tây ngửa đầu nhìn Ninh An Sở đang giằng co với Lý Hương Quế.
Mẹ với người họ nói đều không giống nhau!
Cô bé có lý do hoài nghi, đời trước lúc mẹ còn sống, người An gia không thể làm gì được mẹ cô bé, cho nên chỉ có thể nói với cô bé những lời không chân thật ở sau lưng mẹ cô bé để trút giận.
Chu Tây dùng sức gật đầu, nhất định là như vậy!
Mắt thấy mới là thật!
Mẹ trong mắt cô bé và người An gia nói tuyệt đối không giống nhau!
Thật sự là, thật tốt quá!
Chu Tây chờ mong nhìn về phía hai người đang giằng co, có thể nhìn thấy mợ ở dưới tay mẹ cô bé bị bóp nắn, cô bé quá vui vẻ!
“Hắc, tôi nói này An Sở, cô có bản lĩnh rồi!” Lý Hương Quế không ngờ Ninh An Sở lại phản kháng, còn nói chuyện quái đản.
An Sở ở trong mắt cô ta chính là một cục bột, cô ta có thể tùy ý xoa tròn bóp dẹp.
Nhà của An Sở cũng không khác gì nhà mình, cô ta thiếu gì, đều sẽ trực tiếp tới lấy.
Đừng nói An Sở bây giờ là quả phụ, không có chỗ dựa, dù là lúc trước người đàn ông ngoại trừ mặt đẹp, nói chuyện dễ nghe, cái gì cũng không được của cô ở nhà, cô ta cũng chỉ khách khí, đồ đạc thì vẫn lấy như thường.
Sao đây, An Sở là chuẩn bị tạo phản à?
Lý Hương Quế khinh thường bĩu môi: "An Sở, mấy thứ này có cho tôi hay không, cô đã nghĩ kỹ chưa thế.”
Cô ta hừ cười một tiếng: "Người đàn ông của cô không còn, Chu Tây lại là một con nhóc, hai mẹ con các người muốn đặt chân trong đại đội này, cũng không thể thiếu sự giúp đỡ của người nhà mẹ đẻ.”
Lý Hương Quế quét mắt nhìn Chu Tây: "Tương lai cô còn trông cậy vào Diệu Tông nhà chúng tôi dưỡng lão đấy!”
Ninh An Sở:...
Ninh An Sở thật sự rất muốn dùng kinh nghiệm bản thân nói cho vị "mợ" này, nam đinh ấy à, có đôi khi thật ra cũng không phải đáng tin như thế.
Ngược lại, Ninh An Sở nhìn Chu Tây, ai nói phụ nữ không bằng đàn ông!
Trước không nói vị "mợ" này không hiểu ra sao, tự nói tự làm lấy đồ ở trong nhà người khác.
Nói sau khi cô đi tới thế giới này, Chu Tây biểu hiện ra thân thiết và để ý đối với cô, cô cũng không có khả năng đứng ở mặt đối lập của Chu Tây.
Lúc không liên quan đến quân vụ, cô đều sẽ giúp thân không giúp lý.
Đúng vậy, cô chỉ là người như vậy, ích kỷ như thế đấy!
Trong ánh mắt kinh ngạc của Chu Tây, Ninh An Sở tiến lên vài bước, hơi dùng sức, đoạt lại bát và những thứ khác từ tay Lý Hương Quế.
Xong rồi, cô còn tách tay Lý Hương Quế ra, đoạt lại một miếng gừng nhỏ cô ta nắm trong lòng bàn tay.
Cấm hết tất cả đồ nhà cô lại.
"Nhà cô không có bát không có đồ ăn thì đi mua, sao có thể tùy ý lấy đồ trong nhà người ta?"
“Quá không chú ý rồi.”
Trong mắt Chu Tây hiện lên vẻ kinh ngạc, mẹ, hình như không giống với ấn tượng của cô bé.
Sau đó, Chu Tây hiểu rõ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô bé sờ sờ trán, đúng rồi, ký ức trước năm tuổi vốn không rõ ràng, hơn nữa cô bé dập đầu, những ký ức kia tựa như cách một tầng sa, càng thêm mơ hồ không rõ ràng.
Bởi vì chuyện này, kiếp trước cô bé bị người ta gọi là đồ ngốc.
Hầu như tất cả ký ức của cô bé về mẹ cho đến nay đều đến từ những lời kể của An gia.
Trong miệng họ, mẹ là một người nhát gan hướng nội, nhu nhược vô dụng, không gánh nổi chuyện, đồ mất tiền chỉ nghĩ đến đàn ông.
Thứ duy nhất có thể lấy ra được, chính là hiếu thuận không đáng giá với người nhà mẹ.
Mà hiện tại......
Chu Tây ngửa đầu nhìn Ninh An Sở đang giằng co với Lý Hương Quế.
Mẹ với người họ nói đều không giống nhau!
Cô bé có lý do hoài nghi, đời trước lúc mẹ còn sống, người An gia không thể làm gì được mẹ cô bé, cho nên chỉ có thể nói với cô bé những lời không chân thật ở sau lưng mẹ cô bé để trút giận.
Chu Tây dùng sức gật đầu, nhất định là như vậy!
Mắt thấy mới là thật!
Mẹ trong mắt cô bé và người An gia nói tuyệt đối không giống nhau!
Thật sự là, thật tốt quá!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Tây chờ mong nhìn về phía hai người đang giằng co, có thể nhìn thấy mợ ở dưới tay mẹ cô bé bị bóp nắn, cô bé quá vui vẻ!
“Hắc, tôi nói này An Sở, cô có bản lĩnh rồi!” Lý Hương Quế không ngờ Ninh An Sở lại phản kháng, còn nói chuyện quái đản.
An Sở ở trong mắt cô ta chính là một cục bột, cô ta có thể tùy ý xoa tròn bóp dẹp.
Nhà của An Sở cũng không khác gì nhà mình, cô ta thiếu gì, đều sẽ trực tiếp tới lấy.
Đừng nói An Sở bây giờ là quả phụ, không có chỗ dựa, dù là lúc trước người đàn ông ngoại trừ mặt đẹp, nói chuyện dễ nghe, cái gì cũng không được của cô ở nhà, cô ta cũng chỉ khách khí, đồ đạc thì vẫn lấy như thường.
Sao đây, An Sở là chuẩn bị tạo phản à?
Lý Hương Quế khinh thường bĩu môi: "An Sở, mấy thứ này có cho tôi hay không, cô đã nghĩ kỹ chưa thế.”
Cô ta hừ cười một tiếng: "Người đàn ông của cô không còn, Chu Tây lại là một con nhóc, hai mẹ con các người muốn đặt chân trong đại đội này, cũng không thể thiếu sự giúp đỡ của người nhà mẹ đẻ.”
Lý Hương Quế quét mắt nhìn Chu Tây: "Tương lai cô còn trông cậy vào Diệu Tông nhà chúng tôi dưỡng lão đấy!”
Ninh An Sở:...
Ninh An Sở thật sự rất muốn dùng kinh nghiệm bản thân nói cho vị "mợ" này, nam đinh ấy à, có đôi khi thật ra cũng không phải đáng tin như thế.
Ngược lại, Ninh An Sở nhìn Chu Tây, ai nói phụ nữ không bằng đàn ông!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro