Thập Niên 70: Nữ Tướng Quân Thế Thân
Chương 9
Mạn Thu
2024-09-03 10:24:24
Cô bé sẽ lớn lên rất nhanh, sẽ càng ngày càng lợi hại, một ngày nào đó, cô bé có thể đè Lý Hương Quế đánh!
Ừ, Lý Hương Quế mang danh tiếng trưởng bối, không thể quang minh chính đại mà đánh.
Cô bé có thể lén lút, đánh mạnh!
Chu Tây cho rằng mình sẽ giống vô số lần đời trước vậy, bị véo cánh tay, véo đùi, véo thịt mềm bên hông, cô bé đã chuẩn bị tốt nhịn đau.
Nhưng mà đau đớn cũng không giáng xuống trên người cô bé, Ninh An Sở cầm cổ tay Lý Hương Quế, ngăn cản động tác của cô ta.
Hiện tại Ninh An Sở còn rất suy yếu, sức lực cũng không so được với trước kia, nhưng cô biết dùng kĩ xảo, chế trụ Lý Hương Quế vẫn là dư dả.
Vốn dĩ, Ninh An Sở còn không phải quá tức giận.
Sau khi nữ cải nam trang đi ra khuê các, người muôn hình muôn vẻ cô gặp nhiều, giống như Lý Hương Quế lấy danh nghĩa thân thích chiếm lời, đuổi người đi là được.
Nhưng vị "mợ" này lại dám động thủ trước mặt cô, Ninh An Sở không nhịn được!
“Vị 'mợ' này, quân tử động khẩu không động thủ.”
Lý Hương Quế dùng sức giãy, không giãy ra, cổ tay còn càng ngày càng đau.
Lúc này cô ta mới bắt đầu nhìn thẳng vào cô em chồng vẫn bị cô ta khinh thường.
Người này, thế nào cảm giác không giống nhau chứ?
Nghĩ đến lúc trước nghe Dương Lập Xuân ồn ào khắp nơi chuyện Chu Tây ngã xuống dốc, Lý Hương Quế hiểu rõ.
Chồng đã chết, con gái lại thiếu chút nữa mất tích, An Sở bị kích thích lớn, không bình thường cũng là việc nên làm.
Nghĩ như vậy, Lý Hương Quế cũng có chút sợ hãi.
Bệnh thần kinh không giống với người bình thường, vạn nhất An Sở hít máu lạnh cho mình một đao, vậy cô ta sẽ không còn nữa!
Không được!
Cô ta còn chưa hưởng phúc của Diệu Tông, không thể chết trong tay An Sở.
Bị thương cũng không được, không có lời!
Nghĩ như vậy, Lý Hương Quế liền nổi lên ý thoái lui.
Nhưng cô ta cũng sẽ không sợ hãi An Sở, vì thế liền xụ mặt trách mắng: "Cô còn không mau buông tay, Diệu Tông đang chờ tôi về ăn cơm đấy!"
Ninh An Sở cũng không chiều theo, trên tay lại hơi dùng chút sức lực.
“An Sở, mày muốn giết người sao!” Lý Hương Quế kêu đau, “Mau buông tay, tao không mượn bát còn không được sao?”
Mới đến, lại cho Lý Hương Quế một ít giáo huấn nhỏ, Ninh An Sở cũng hơi buông lỏng tay, dù sao dù thu thập người, cũng không nóng lòng nhất thời.
Lý Hương Quế được tự do "Vèo" một cái chạy ra khỏi sân, vừa lúc đụng phải An Hùng nghe được động tĩnh lại đây kiểm tra tình huống.
“Rầm!” Lý Hương Quế vùi đầu chạy ra ngoài đâm thẳng vào ngực An Hùng.
“A! Đừng đánh tao đừng đánh tao! Tao trả lại đồ cho mày, đều trả lại cho mày!”
Lý Hương Quế tưởng Ninh An Sở đuổi theo ngăn cô ta, ngoài miệng nói xin tha thứ, trên tay cũng không nhàn rỗi, cào "An Sở", một chút cũng không nương tay.
Ninh An Sở và Chu Tây liền nhìn thấy trên mặt An Hùng bị cào ra từng vết máu.
“Ui!” Hai mẹ con đồng thời híp mắt làm ra biểu tình nhịn đau, thân thể còn hơi ngửa ra sau.
An Hùng bắt lấy tay Lý Hương Quế, ánh mắt quét về phía hai mẹ con đang xem náo nhiệt trong sân, "Ai muốn đánh em?”
“An Sở, xảy ra chuyện gì?”
Chu Tây lập tức bảo vệ, "Là mợ lại tới nhà cháu lấy đồ!"
Chu Tây tuy rằng dũng cảm đứng ở trước mặt Ninh An Sở, nhưng ánh mắt của cô bé lại không dám đối diện An Hùng.
Ninh An Sở lập tức nhận ra sự khác thường của Chu Tây.
Chu Tây đang sợ hãi người cậu An Hùng này?
Cô bé không nên thân thiết với cậu sao?
Ừ, Lý Hương Quế mang danh tiếng trưởng bối, không thể quang minh chính đại mà đánh.
Cô bé có thể lén lút, đánh mạnh!
Chu Tây cho rằng mình sẽ giống vô số lần đời trước vậy, bị véo cánh tay, véo đùi, véo thịt mềm bên hông, cô bé đã chuẩn bị tốt nhịn đau.
Nhưng mà đau đớn cũng không giáng xuống trên người cô bé, Ninh An Sở cầm cổ tay Lý Hương Quế, ngăn cản động tác của cô ta.
Hiện tại Ninh An Sở còn rất suy yếu, sức lực cũng không so được với trước kia, nhưng cô biết dùng kĩ xảo, chế trụ Lý Hương Quế vẫn là dư dả.
Vốn dĩ, Ninh An Sở còn không phải quá tức giận.
Sau khi nữ cải nam trang đi ra khuê các, người muôn hình muôn vẻ cô gặp nhiều, giống như Lý Hương Quế lấy danh nghĩa thân thích chiếm lời, đuổi người đi là được.
Nhưng vị "mợ" này lại dám động thủ trước mặt cô, Ninh An Sở không nhịn được!
“Vị 'mợ' này, quân tử động khẩu không động thủ.”
Lý Hương Quế dùng sức giãy, không giãy ra, cổ tay còn càng ngày càng đau.
Lúc này cô ta mới bắt đầu nhìn thẳng vào cô em chồng vẫn bị cô ta khinh thường.
Người này, thế nào cảm giác không giống nhau chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ đến lúc trước nghe Dương Lập Xuân ồn ào khắp nơi chuyện Chu Tây ngã xuống dốc, Lý Hương Quế hiểu rõ.
Chồng đã chết, con gái lại thiếu chút nữa mất tích, An Sở bị kích thích lớn, không bình thường cũng là việc nên làm.
Nghĩ như vậy, Lý Hương Quế cũng có chút sợ hãi.
Bệnh thần kinh không giống với người bình thường, vạn nhất An Sở hít máu lạnh cho mình một đao, vậy cô ta sẽ không còn nữa!
Không được!
Cô ta còn chưa hưởng phúc của Diệu Tông, không thể chết trong tay An Sở.
Bị thương cũng không được, không có lời!
Nghĩ như vậy, Lý Hương Quế liền nổi lên ý thoái lui.
Nhưng cô ta cũng sẽ không sợ hãi An Sở, vì thế liền xụ mặt trách mắng: "Cô còn không mau buông tay, Diệu Tông đang chờ tôi về ăn cơm đấy!"
Ninh An Sở cũng không chiều theo, trên tay lại hơi dùng chút sức lực.
“An Sở, mày muốn giết người sao!” Lý Hương Quế kêu đau, “Mau buông tay, tao không mượn bát còn không được sao?”
Mới đến, lại cho Lý Hương Quế một ít giáo huấn nhỏ, Ninh An Sở cũng hơi buông lỏng tay, dù sao dù thu thập người, cũng không nóng lòng nhất thời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Hương Quế được tự do "Vèo" một cái chạy ra khỏi sân, vừa lúc đụng phải An Hùng nghe được động tĩnh lại đây kiểm tra tình huống.
“Rầm!” Lý Hương Quế vùi đầu chạy ra ngoài đâm thẳng vào ngực An Hùng.
“A! Đừng đánh tao đừng đánh tao! Tao trả lại đồ cho mày, đều trả lại cho mày!”
Lý Hương Quế tưởng Ninh An Sở đuổi theo ngăn cô ta, ngoài miệng nói xin tha thứ, trên tay cũng không nhàn rỗi, cào "An Sở", một chút cũng không nương tay.
Ninh An Sở và Chu Tây liền nhìn thấy trên mặt An Hùng bị cào ra từng vết máu.
“Ui!” Hai mẹ con đồng thời híp mắt làm ra biểu tình nhịn đau, thân thể còn hơi ngửa ra sau.
An Hùng bắt lấy tay Lý Hương Quế, ánh mắt quét về phía hai mẹ con đang xem náo nhiệt trong sân, "Ai muốn đánh em?”
“An Sở, xảy ra chuyện gì?”
Chu Tây lập tức bảo vệ, "Là mợ lại tới nhà cháu lấy đồ!"
Chu Tây tuy rằng dũng cảm đứng ở trước mặt Ninh An Sở, nhưng ánh mắt của cô bé lại không dám đối diện An Hùng.
Ninh An Sở lập tức nhận ra sự khác thường của Chu Tây.
Chu Tây đang sợ hãi người cậu An Hùng này?
Cô bé không nên thân thiết với cậu sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro