Thập Niên 70: Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ
Bán Đồng Hồ
2024-10-07 07:44:40
Mợ hai ăn nói vụng về, trong lòng nghĩ vậy nhưng lại nói không nên lời. Cuối cùng mợ hai chỉ nói ba chữ: “Tôi vui lòng.”
Chỉ ba chữ đơn giản lại có lực sát thương không kém gì một câu dài ngoằng. Giọng điệu kiểu bà đây cam tâm tình nguyện, mày làm gì được bà, khiến mợ ba tức nghẹn họng.
Đồng Ngữ âm thầm nén cười, cũng thầm ấn like cho mợ hai. Làm tốt lắm, người như mợ ba phải chỉnh vậy mới được.
Phản Phản làm việc cả một buổi chiều, các người đều có bánh ngô ăn mà chỉ cho cậu bé húp bát cháo sao được?
Khúc nhạc đệm này trôi qua rất nhanh, mọi người làm việc quá mệt mỏi rồi, tất cả cắm cúi ăn lấy ăn để.
Mợ ba giương mắt lên nhìn, tức tới thở phì phì. Mãi tới khi đứa con trai ả đang ôm trong ngực giãy giụa muốn ăn cơm, lúc này á mới cầm muỗng đút thằng bé ăn cháo.
Cơm nước xong, phần lớn người đều rửa mặt đi ngủ sớm. Mọi người đã bị ngày thu hoạch vụ thu này làm mệt chết rồi, hừng đông đã phải dậy, làm quần quật suốt cả ngày không được nghỉ ngơi.
Đồng Ngữ nhớ tới chiếc đồng hồ đeo tay mình đang giấu trong ngực, lặng lẽ hỏi chị họ xem trong thôn có người nào chưa kết hôn không.
Phản Phản còn quá nhỏ, không cách nào tự ra khỏi thôn được, hơn nữa cô cũng không yên tâm giao cái thứ này cho hắn kiếm lời.
Mà cô chạng vạng mới tới đây, cũng không thể ra khỏi thôn vào lúc nửa đêm nửa hôm được, cho nên chỉ có thể mạo hiểm tìm người trong thôn để bán.
“Con trai nhà bí thư chi bộ sẽ kết hôn vào tháng mười này, cũng đã thông báo tin vui cho mọi người rồi.”
Quốc Bình đã 13 tuổi, cũng biết nhiều tin tức trong thôn: “Mà em hỏi chuyện này làm gì?”
“Không có gì.” Đồng Ngữ khoát khoát tay: “Em hỏi thử thôi.”
Nghe được tin tức mình muốn biết xong, cô thừa lúc mọi người không chú ý mà trộm rời khỏi nhà, chạy tới nhà bí thư chi bộ.
Nhà bí thư chi bộ ở ngay bên đường lớn, may mà lúc trước anh họ đã nói cho cô biết, không cần cô phải khổ sở tìm kiếm.
Cổng nhà bọn họ không khóa, trong nhà lại có tia sáng. Cô trực tiếp tới gian phòng có tiếng người nói chuyện kia.
Bên trong phòng, vợ bí thư chi bộ đang bàn chuyện kết hôn với con trai, thấy cô tới, cả nhà bọn họ còn ngây ra.
“Phản Phản đúng không? Nửa đêm cháu lại tới đây, có chuyện gì ư?”
Nếu người ta đã hỏi, Đồng Ngữ cũng nói thẳng. Cô lấy cái hộp trong ngực ra, mở hộp ngay trước mặt bọn họ.
“Đây là đồng hồ đôi dùng khi kết hôn, không biết nhà thím có cần không? Cháu muốn bán lấy tiền.”
Mặt đồng hồ dây đồng hồ được làm từ hợp kim thép tinh tế, trong đêm tối nó lóe ra tia sáng lốm đốm, trông như ánh sao giữa bầu trời đêm, huyền ảo lại tươi đẹp.
Hai mẹ con ngây người nhìn cặp đồng hồ đẹp tuyệt vời kia. Thím cầm đồng hồ lên xem kỹ, con trai thím ấy cũng kề sát lại vươn tay sờ thử.
Nếu tương lai hắn với vợ hắn có thể đeo cặp đồng hồ này trong ngày cưới, chắc chắn sẽ nổi bật lắm đây, sẽ có nhiều người hâm mộ bọn họ lắm đây.
Chỉ ba chữ đơn giản lại có lực sát thương không kém gì một câu dài ngoằng. Giọng điệu kiểu bà đây cam tâm tình nguyện, mày làm gì được bà, khiến mợ ba tức nghẹn họng.
Đồng Ngữ âm thầm nén cười, cũng thầm ấn like cho mợ hai. Làm tốt lắm, người như mợ ba phải chỉnh vậy mới được.
Phản Phản làm việc cả một buổi chiều, các người đều có bánh ngô ăn mà chỉ cho cậu bé húp bát cháo sao được?
Khúc nhạc đệm này trôi qua rất nhanh, mọi người làm việc quá mệt mỏi rồi, tất cả cắm cúi ăn lấy ăn để.
Mợ ba giương mắt lên nhìn, tức tới thở phì phì. Mãi tới khi đứa con trai ả đang ôm trong ngực giãy giụa muốn ăn cơm, lúc này á mới cầm muỗng đút thằng bé ăn cháo.
Cơm nước xong, phần lớn người đều rửa mặt đi ngủ sớm. Mọi người đã bị ngày thu hoạch vụ thu này làm mệt chết rồi, hừng đông đã phải dậy, làm quần quật suốt cả ngày không được nghỉ ngơi.
Đồng Ngữ nhớ tới chiếc đồng hồ đeo tay mình đang giấu trong ngực, lặng lẽ hỏi chị họ xem trong thôn có người nào chưa kết hôn không.
Phản Phản còn quá nhỏ, không cách nào tự ra khỏi thôn được, hơn nữa cô cũng không yên tâm giao cái thứ này cho hắn kiếm lời.
Mà cô chạng vạng mới tới đây, cũng không thể ra khỏi thôn vào lúc nửa đêm nửa hôm được, cho nên chỉ có thể mạo hiểm tìm người trong thôn để bán.
“Con trai nhà bí thư chi bộ sẽ kết hôn vào tháng mười này, cũng đã thông báo tin vui cho mọi người rồi.”
Quốc Bình đã 13 tuổi, cũng biết nhiều tin tức trong thôn: “Mà em hỏi chuyện này làm gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không có gì.” Đồng Ngữ khoát khoát tay: “Em hỏi thử thôi.”
Nghe được tin tức mình muốn biết xong, cô thừa lúc mọi người không chú ý mà trộm rời khỏi nhà, chạy tới nhà bí thư chi bộ.
Nhà bí thư chi bộ ở ngay bên đường lớn, may mà lúc trước anh họ đã nói cho cô biết, không cần cô phải khổ sở tìm kiếm.
Cổng nhà bọn họ không khóa, trong nhà lại có tia sáng. Cô trực tiếp tới gian phòng có tiếng người nói chuyện kia.
Bên trong phòng, vợ bí thư chi bộ đang bàn chuyện kết hôn với con trai, thấy cô tới, cả nhà bọn họ còn ngây ra.
“Phản Phản đúng không? Nửa đêm cháu lại tới đây, có chuyện gì ư?”
Nếu người ta đã hỏi, Đồng Ngữ cũng nói thẳng. Cô lấy cái hộp trong ngực ra, mở hộp ngay trước mặt bọn họ.
“Đây là đồng hồ đôi dùng khi kết hôn, không biết nhà thím có cần không? Cháu muốn bán lấy tiền.”
Mặt đồng hồ dây đồng hồ được làm từ hợp kim thép tinh tế, trong đêm tối nó lóe ra tia sáng lốm đốm, trông như ánh sao giữa bầu trời đêm, huyền ảo lại tươi đẹp.
Hai mẹ con ngây người nhìn cặp đồng hồ đẹp tuyệt vời kia. Thím cầm đồng hồ lên xem kỹ, con trai thím ấy cũng kề sát lại vươn tay sờ thử.
Nếu tương lai hắn với vợ hắn có thể đeo cặp đồng hồ này trong ngày cưới, chắc chắn sẽ nổi bật lắm đây, sẽ có nhiều người hâm mộ bọn họ lắm đây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro