Thập Niên 70: Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ
Lại Xuyên Tới (...
2024-10-07 07:44:40
Phía bắc có hai gian phòng đất thấp lùn, gian phía trước hơi thấp hơn một chút, hẳn là dùng để chứa đồ linh tinh.
“Còn đứng sững ra đó làm gì nữa? Đi lấy bát múc cơm đi.”
“A.”
Đồng Ngữ đáp một tiếng rồi vùi đầu đi. Ngại nỗi cô không biết phải đi đâu để lấy bát. Cô sững người ra đó, lại bị người phụ nữ tát cho một cái:
“Cái gì cũng không biết, càng lúc càng lười.”
Người phụ nữ nhấc chân đi về phía hai gian phòng kia.
Đồng Ngữ xoa xoa chỗ bả vai vừa bị đánh, âm thầm ghi nhớ, tránh cho sau này lại bị đánh nữa.
Trên bàn có một bát cháo ngô rất lớn, còn có một đĩa dưa leo với rau đắng. Trong rau trộn chẳng có lấy một giọt nước, cũng không có lương khô ăn kèm.
Cộng thêm hoàn cảnh gian nhà, có thể thấy được, cuộc sống của hai bọn họ cũng không sung sướng gì.
Đồng Ngữ ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm. Mới húp có một bát cháo thôi cô đã cảm thấy mình như được sống lại, người cũng không còn lả đi như trước.
Cô tự giác đứng dậy đi rửa bát.
Lúc ở nhà cô cũng có làm việc nhà, mỗi kỳ nghỉ đông với nghỉ hè hoặc mỗi cuối tuần, cô đều sẽ làm việc giúp mẹ, cái việc rửa bát này không thể làm khó cô.
Nhưng chờ khi vào phòng bếp của nhà này, cô lại ngây người một lúc. Đất lò, nồi lớn, tường bị khói hun đen sì sì.
Nơi lạc hậu như vậy cô chỉ từng thấy một lần, là lần trước khi trở về thăm bà ngoại, tình cờ thấy được tình cảnh nhà hàng xóm của bà.
Người phụ nữ kia nhấc chân đi vào buồng trong, chính cô tự múc nước trong chum ra rửa chén bát.
Miếng rửa chén được làm từ sơ mướp, trông không đẹp nhưng lại rất tiện dụng. Bữa cơm hôm nay lại không có dầu cho nên rửa cũng dễ.
Rất nhanh cậu bé đã rửa chén xong, còn lau bệ bếp sạch sẽ rồi mới do dự chần chừ đi vào buồng trong.
Đồng Ngữ đứng ở cửa nhìn vào, trong phòng có một cái giường kê ngay bên tường, lúc này người phụ nữ đang ngồi trên giường gỗ gần cửa sổ, ngẩn người nhìn phía ngoài.
Ngoài cửa sổ có gì để nhìn?
Đồng Ngữ thuận theo tầm mắt đối phương nhìn liếc ra ngoài cửa sổ, sau đó cũng không quan tâm nữa, bởi đôi mắt cô đã bị tờ lịch trên tường hấp dẫn.
Lịch này rất bình thường, là loại lịch quyển giấy mỏng bán đầy ngoài đường. Mấu chốt là ngày tháng năm ở trên, bốn chữ số 1979 khiến cô hóa đá, tiến vào trạng thái đờ đẫn.
Năm 79, là năm cô còn chưa ra đời ư?
Rốt cuộc đây là đâu? Là trong mộng hay là niên đại chân thực?
Cô cúi đầu ngó ngó bản thân mình, bàn tay nhỏ vẫn là bàn tay nhỏ như cũ, không vì sự kinh ngạc của cô mà có chút thay đổi nào. Quần áo vẫn là quần áo có mảnh vá.
Cô quyết tâm nhéo bắp đùi mình một cái.
Đau, mẹ nó đau quá đi. Đau đớn chỗ bắp đùi truyền vào trí óc, còn cả bụng đang co thắt kịch liệt.
Không được, cô muốn đi vệ sinh.
Đồng Ngữ vội vàng chạy nhanh ra ngoài, nhưng ra khỏi cửa rồi cô mới nhớ tới mình không biết vị trí nhà vệ sinh.
Cô buộc lòng phải ôm bụng chạy trở về.
“Con muốn đi vệ sinh.”
“Thì đi đi.”
“Nhưng nhà vệ sinh ở đâu?”
Dù cậu bé khác thường như vậy nhưng người phụ nữ kia vẫn không quan tâm như trước. Mắt bà ta nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, hệt như lão tăng nhập định.
Đồng Ngữ hết cách, buộc lòng phải ôm bụng tự ra ngoài tìm.
“Còn đứng sững ra đó làm gì nữa? Đi lấy bát múc cơm đi.”
“A.”
Đồng Ngữ đáp một tiếng rồi vùi đầu đi. Ngại nỗi cô không biết phải đi đâu để lấy bát. Cô sững người ra đó, lại bị người phụ nữ tát cho một cái:
“Cái gì cũng không biết, càng lúc càng lười.”
Người phụ nữ nhấc chân đi về phía hai gian phòng kia.
Đồng Ngữ xoa xoa chỗ bả vai vừa bị đánh, âm thầm ghi nhớ, tránh cho sau này lại bị đánh nữa.
Trên bàn có một bát cháo ngô rất lớn, còn có một đĩa dưa leo với rau đắng. Trong rau trộn chẳng có lấy một giọt nước, cũng không có lương khô ăn kèm.
Cộng thêm hoàn cảnh gian nhà, có thể thấy được, cuộc sống của hai bọn họ cũng không sung sướng gì.
Đồng Ngữ ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm. Mới húp có một bát cháo thôi cô đã cảm thấy mình như được sống lại, người cũng không còn lả đi như trước.
Cô tự giác đứng dậy đi rửa bát.
Lúc ở nhà cô cũng có làm việc nhà, mỗi kỳ nghỉ đông với nghỉ hè hoặc mỗi cuối tuần, cô đều sẽ làm việc giúp mẹ, cái việc rửa bát này không thể làm khó cô.
Nhưng chờ khi vào phòng bếp của nhà này, cô lại ngây người một lúc. Đất lò, nồi lớn, tường bị khói hun đen sì sì.
Nơi lạc hậu như vậy cô chỉ từng thấy một lần, là lần trước khi trở về thăm bà ngoại, tình cờ thấy được tình cảnh nhà hàng xóm của bà.
Người phụ nữ kia nhấc chân đi vào buồng trong, chính cô tự múc nước trong chum ra rửa chén bát.
Miếng rửa chén được làm từ sơ mướp, trông không đẹp nhưng lại rất tiện dụng. Bữa cơm hôm nay lại không có dầu cho nên rửa cũng dễ.
Rất nhanh cậu bé đã rửa chén xong, còn lau bệ bếp sạch sẽ rồi mới do dự chần chừ đi vào buồng trong.
Đồng Ngữ đứng ở cửa nhìn vào, trong phòng có một cái giường kê ngay bên tường, lúc này người phụ nữ đang ngồi trên giường gỗ gần cửa sổ, ngẩn người nhìn phía ngoài.
Ngoài cửa sổ có gì để nhìn?
Đồng Ngữ thuận theo tầm mắt đối phương nhìn liếc ra ngoài cửa sổ, sau đó cũng không quan tâm nữa, bởi đôi mắt cô đã bị tờ lịch trên tường hấp dẫn.
Lịch này rất bình thường, là loại lịch quyển giấy mỏng bán đầy ngoài đường. Mấu chốt là ngày tháng năm ở trên, bốn chữ số 1979 khiến cô hóa đá, tiến vào trạng thái đờ đẫn.
Năm 79, là năm cô còn chưa ra đời ư?
Rốt cuộc đây là đâu? Là trong mộng hay là niên đại chân thực?
Cô cúi đầu ngó ngó bản thân mình, bàn tay nhỏ vẫn là bàn tay nhỏ như cũ, không vì sự kinh ngạc của cô mà có chút thay đổi nào. Quần áo vẫn là quần áo có mảnh vá.
Cô quyết tâm nhéo bắp đùi mình một cái.
Đau, mẹ nó đau quá đi. Đau đớn chỗ bắp đùi truyền vào trí óc, còn cả bụng đang co thắt kịch liệt.
Không được, cô muốn đi vệ sinh.
Đồng Ngữ vội vàng chạy nhanh ra ngoài, nhưng ra khỏi cửa rồi cô mới nhớ tới mình không biết vị trí nhà vệ sinh.
Cô buộc lòng phải ôm bụng chạy trở về.
“Con muốn đi vệ sinh.”
“Thì đi đi.”
“Nhưng nhà vệ sinh ở đâu?”
Dù cậu bé khác thường như vậy nhưng người phụ nữ kia vẫn không quan tâm như trước. Mắt bà ta nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, hệt như lão tăng nhập định.
Đồng Ngữ hết cách, buộc lòng phải ôm bụng tự ra ngoài tìm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro