Thập Niên 70: Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ
Phân Nhà
2024-10-07 07:44:40
“Vậy phải chia thế nào, mấy con nêu ý kiến đi.”
“Nhà mọi người ở riêng, trước thế nào sau vẫn vậy. Lương thực cùng ăn tới cuối tháng, sau này mỗi nhà lĩnh một phần. Điểm lao động trong đội cũng phải phân riêng ra, không thể trộn chung như trước. Tích súc trong nhà cũng chia đều, ba anh em mỗi người một phần.”
“Chị dâu, chị phân thế là không được.” Thằng ba không đồng ý:
“Về phần nhà cửa, con trai chị sắp kết hôn rồi, các anh chị đã chiếm gian nhà chính lớn nhất trong nhà. Về phần tích súc, mấy năm nay nhà chị nuôi 4 đứa con, có tích súc gì đâu? Chị đừng tưởng mọi người đều là kẻ ngu, cái gì chị cũng muốn chiếm như thế.”
“Tao chiếm cái gì? Mấy năm nay nhà tao làm việc nhiều nhất, cũng kiếm được nhiều nhất. Con là chúng tao tự nuôi, có dùng gì của mày đâu?”
Hay lắm, bọn nó cướp nhà rồi cướp của, quên bẵng hai ông bà, cũng quên luôn cái nhà này vốn là của hai ông bà, trong tích súc gia đình kia cũng có một phần là công sức của hai ông bà.
“Em ba, em có quyền gì mà nói lời như vậy? Em cưới vợ cần tiêu tiền, nhà ở phòng đông cũng khá rộng rãi. Mấy năm nay nhà em nuôi hai đứa nhỏ, chẳng lẽ không cần tiêu tiền hay sao?”
“Dù sao thì anh chị mà đòi ở nhà chính tiếp thì không thể chia tích súc được. Tiền này phải phân cho em với nhà anh hai.”
“Dựa vào cái gì? Tiền tiết kiệm là mọi người cùng góp vào, nhà tao cũng có một phần, chúng tao vốn nên nhận được phần đó!”
“Nên cái rắm, anh chị đã ở nhà chính thì đừng mơ tới tiền tiết kiệm nữa.”
Vợ thằng ba cũng lên tiếng. Mắt thấy hai nhà sắp cãi nhau, ông lão gõ gõ tẩu thuốc vào cái ghế:
“Im miệng hết cho cha. Chúng mày là anh em trong nhà, chia nhà thôi cũng ầm ĩ thành thế này, còn ra thể thống gì nữa?”
Uy nghiêm của chủ gia đình vẫn còn đó, ông vừa lên tiếng, mấy đứa con đã im thin thít. Cả đám nhìn ông, chờ xem ông phân chia như thế nào.
“Nhà chính với phòng bên phân cho nhà thằng cả, nó là trưởng tử. Phòng phía đông giao cho nhà thằng ba, khi kết hôn đã thương lượng chuyện này với nhà vợ của nó rồi.”
Nói xong ông lại ngó con thứ hai, tự cảm thấy mình đã làm nó chịu thua thiệt.
Lúc thằng ba cưới vợ, nhà nữ yêu cầu gian nhà phía đông. Lúc đầu hai ông bà tính không cưới cô vợ này cho thằng ba, nào có chuyện em trai lại đi chiếm nhà của anh nó.
Nhờ bà mối đứng ra hòa giải mấy lần, hai ông bà mới đồng ý sẽ xây phòng tân hôn cho nhà thằng ba sau.
Nhưng vợ thằng ba không đồng ý. Thằng ba làm ầm ĩ trong nhà, còn nói nếu không cho nó lấy vợ nó sẽ tự tử, ầm ĩ tới mức hai vợ chồng thằng hai phải nhường cho nó.
“Không sao đâu cha, tạm thời chúng con vẫn ở chung trước, sau này xây sau cũng được.”
Thằng hai khoan hậu, cũng không sợ sau khi ra riêng các anh em sẽ mặc kệ nó. Mà dựa theo tình huống trước mắt, có lẽ hai đứa nó cũng không nghĩ tới chuyện này thật.
“Nhà mọi người ở riêng, trước thế nào sau vẫn vậy. Lương thực cùng ăn tới cuối tháng, sau này mỗi nhà lĩnh một phần. Điểm lao động trong đội cũng phải phân riêng ra, không thể trộn chung như trước. Tích súc trong nhà cũng chia đều, ba anh em mỗi người một phần.”
“Chị dâu, chị phân thế là không được.” Thằng ba không đồng ý:
“Về phần nhà cửa, con trai chị sắp kết hôn rồi, các anh chị đã chiếm gian nhà chính lớn nhất trong nhà. Về phần tích súc, mấy năm nay nhà chị nuôi 4 đứa con, có tích súc gì đâu? Chị đừng tưởng mọi người đều là kẻ ngu, cái gì chị cũng muốn chiếm như thế.”
“Tao chiếm cái gì? Mấy năm nay nhà tao làm việc nhiều nhất, cũng kiếm được nhiều nhất. Con là chúng tao tự nuôi, có dùng gì của mày đâu?”
Hay lắm, bọn nó cướp nhà rồi cướp của, quên bẵng hai ông bà, cũng quên luôn cái nhà này vốn là của hai ông bà, trong tích súc gia đình kia cũng có một phần là công sức của hai ông bà.
“Em ba, em có quyền gì mà nói lời như vậy? Em cưới vợ cần tiêu tiền, nhà ở phòng đông cũng khá rộng rãi. Mấy năm nay nhà em nuôi hai đứa nhỏ, chẳng lẽ không cần tiêu tiền hay sao?”
“Dù sao thì anh chị mà đòi ở nhà chính tiếp thì không thể chia tích súc được. Tiền này phải phân cho em với nhà anh hai.”
“Dựa vào cái gì? Tiền tiết kiệm là mọi người cùng góp vào, nhà tao cũng có một phần, chúng tao vốn nên nhận được phần đó!”
“Nên cái rắm, anh chị đã ở nhà chính thì đừng mơ tới tiền tiết kiệm nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vợ thằng ba cũng lên tiếng. Mắt thấy hai nhà sắp cãi nhau, ông lão gõ gõ tẩu thuốc vào cái ghế:
“Im miệng hết cho cha. Chúng mày là anh em trong nhà, chia nhà thôi cũng ầm ĩ thành thế này, còn ra thể thống gì nữa?”
Uy nghiêm của chủ gia đình vẫn còn đó, ông vừa lên tiếng, mấy đứa con đã im thin thít. Cả đám nhìn ông, chờ xem ông phân chia như thế nào.
“Nhà chính với phòng bên phân cho nhà thằng cả, nó là trưởng tử. Phòng phía đông giao cho nhà thằng ba, khi kết hôn đã thương lượng chuyện này với nhà vợ của nó rồi.”
Nói xong ông lại ngó con thứ hai, tự cảm thấy mình đã làm nó chịu thua thiệt.
Lúc thằng ba cưới vợ, nhà nữ yêu cầu gian nhà phía đông. Lúc đầu hai ông bà tính không cưới cô vợ này cho thằng ba, nào có chuyện em trai lại đi chiếm nhà của anh nó.
Nhờ bà mối đứng ra hòa giải mấy lần, hai ông bà mới đồng ý sẽ xây phòng tân hôn cho nhà thằng ba sau.
Nhưng vợ thằng ba không đồng ý. Thằng ba làm ầm ĩ trong nhà, còn nói nếu không cho nó lấy vợ nó sẽ tự tử, ầm ĩ tới mức hai vợ chồng thằng hai phải nhường cho nó.
“Không sao đâu cha, tạm thời chúng con vẫn ở chung trước, sau này xây sau cũng được.”
Thằng hai khoan hậu, cũng không sợ sau khi ra riêng các anh em sẽ mặc kệ nó. Mà dựa theo tình huống trước mắt, có lẽ hai đứa nó cũng không nghĩ tới chuyện này thật.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro