Thập Niên 70: Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ
Phát Hiện Bất T...
2024-10-07 07:44:40
“Ai! Cái con bé này, mày kêu tao phải nói thế nào với mày mới tốt đây. Trước kia tao đã nói mày không thể lấy thanh niên tri thức kia rồi, không thể được rồi!”
“Người ta là người trong thành, nói không chừng ngày sau sẽ về thành lại, còn có thể cần một người vợ chân đất quê mùa như mày hay sao?”
“Nhưng mày cứ không nghe, nằng nặc đòi gả, rơi vào kết cục hiện tại chẳng phải là mày tự tìm hay sao?”
“Đúng thế, tự làm tự chịu. Nếu đã ly hôn, tao sẽ nhờ người giới thiệu một người lương thiện giữ bổn phận cho mày, sau này người ta sẽ tốt với hai mẹ con mày. Lần này để tao lựa chọn, sẽ không sai nữa đâu.”
“Con không muốn kết hôn, con muốn đi tìm Lâm Hạo Đông.”
“Mày cái con nhỏ chết bầm này, đầu mày chứa toàn bùn nhão hay sao? Sao cứ dí chết đầu vào nó vậy?”
“Cha mẹ đừng quản con, con phải đi tìm Lâm Hạo Đông.”
Người phụ nữ kêu gào muốn đi tìm chồng trước. Hai ông bà cũng không làm gì được. Thương cháu ngoại trai vô duyên vô cớ thành nơi cho con gái trút giận, khi bọn họ đi đã dẫn cháu trai về nhà mình.
Bọn họ sống ở phía đông thôn, cách đại đội không tới 500m. Hôm nay nghe nói con gái lại trút giận lên người cháu trai cho nên bọn họ mới lo lắng chạy tới xem thử.
“Mày cũng 26 rồi, không phải tám năm trước, mày phải suy nghĩ cho rõ ràng, làm sai thì phải tự gánh, không ai có thể gánh trách nhiệm giúp mày đâu.”
Trước khi đi ông lão còn nói một câu như thế. Ông cũng hết cách với đứa con gái này rồi.
Đáng ra lúc nhỏ ông không nên nuông chiều nó như thế. Nghĩ nó là cô con gái duy nhất trong nhà, ông bà thương, kết quả nó lại thành ra thế này.
Đồng Ngữ theo ông ngoại của nguyên chủ trở về nhà ông ngoại. Bà ngoại biết cậu bé bị tiêu chảy, còn hái quả hồng trong sân cho cậu bé ăn.
“Mau ăn đi, quả hồng này có thể ngừng kiết lỵ, ăn vào là hết.”
“A…”
Đồng Ngữ ngoan ngoãn ăn quả hồng, sau đó lại được sắp xếp cho lên giường ngủ.
Ngày hôm sau, vừa mở mắt ra, cậu bé Lâm Phản đã không còn cảm thấy bụng co thắt dữ dội nữa.
Thấy mình đang ở nhà bà ngoại, cậu bé lưu loát xuống giường đi ra ngoài.
“Bà ngoại.”
“Cháu dậy rồi à? Qua đây đi.”
Bà lão đứng ở phòng bếp vẫy tay gọi cậu bé, cậu bé vui vẻ chạy tới:
“Bà ngoại, sao tối qua cháu lại ngủ ở nhà bà? Mẹ cháu đâu? Mẹ cháu sẽ không tức giận chứ?”
“Cháu cái đứa ngốc này, mới ngủ một đêm đã quên sạch chuyện hôm qua rồi đúng không?”
Bà lão rầy một câu, lại nhắc tới chuyện hôm qua. Sau đó bà còn sờ lên vết máu bầm trên cánh tay cậu bé:
“Mẹ cháu đánh cháu mắng cháu như vậy cháu còn không biết đường chạy tới nhà bà? Sao lại ngốc ngốc ở lại đó cho mẹ cháu đánh? Xem cháu bị thương này, bà ngoại nhìn còn đau lòng.”
Tối qua cậu bé bị tiêu chảy, sau đó được ông bà ngoại dẫn về nhà? Vừa tới hoàng hôn cậu bé đã mất hết ý thức, vậy rốt cuộc người đã chịu đòn thay cậu bé, được bà ngoại dẫn về kia là ai?
“Người ta là người trong thành, nói không chừng ngày sau sẽ về thành lại, còn có thể cần một người vợ chân đất quê mùa như mày hay sao?”
“Nhưng mày cứ không nghe, nằng nặc đòi gả, rơi vào kết cục hiện tại chẳng phải là mày tự tìm hay sao?”
“Đúng thế, tự làm tự chịu. Nếu đã ly hôn, tao sẽ nhờ người giới thiệu một người lương thiện giữ bổn phận cho mày, sau này người ta sẽ tốt với hai mẹ con mày. Lần này để tao lựa chọn, sẽ không sai nữa đâu.”
“Con không muốn kết hôn, con muốn đi tìm Lâm Hạo Đông.”
“Mày cái con nhỏ chết bầm này, đầu mày chứa toàn bùn nhão hay sao? Sao cứ dí chết đầu vào nó vậy?”
“Cha mẹ đừng quản con, con phải đi tìm Lâm Hạo Đông.”
Người phụ nữ kêu gào muốn đi tìm chồng trước. Hai ông bà cũng không làm gì được. Thương cháu ngoại trai vô duyên vô cớ thành nơi cho con gái trút giận, khi bọn họ đi đã dẫn cháu trai về nhà mình.
Bọn họ sống ở phía đông thôn, cách đại đội không tới 500m. Hôm nay nghe nói con gái lại trút giận lên người cháu trai cho nên bọn họ mới lo lắng chạy tới xem thử.
“Mày cũng 26 rồi, không phải tám năm trước, mày phải suy nghĩ cho rõ ràng, làm sai thì phải tự gánh, không ai có thể gánh trách nhiệm giúp mày đâu.”
Trước khi đi ông lão còn nói một câu như thế. Ông cũng hết cách với đứa con gái này rồi.
Đáng ra lúc nhỏ ông không nên nuông chiều nó như thế. Nghĩ nó là cô con gái duy nhất trong nhà, ông bà thương, kết quả nó lại thành ra thế này.
Đồng Ngữ theo ông ngoại của nguyên chủ trở về nhà ông ngoại. Bà ngoại biết cậu bé bị tiêu chảy, còn hái quả hồng trong sân cho cậu bé ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mau ăn đi, quả hồng này có thể ngừng kiết lỵ, ăn vào là hết.”
“A…”
Đồng Ngữ ngoan ngoãn ăn quả hồng, sau đó lại được sắp xếp cho lên giường ngủ.
Ngày hôm sau, vừa mở mắt ra, cậu bé Lâm Phản đã không còn cảm thấy bụng co thắt dữ dội nữa.
Thấy mình đang ở nhà bà ngoại, cậu bé lưu loát xuống giường đi ra ngoài.
“Bà ngoại.”
“Cháu dậy rồi à? Qua đây đi.”
Bà lão đứng ở phòng bếp vẫy tay gọi cậu bé, cậu bé vui vẻ chạy tới:
“Bà ngoại, sao tối qua cháu lại ngủ ở nhà bà? Mẹ cháu đâu? Mẹ cháu sẽ không tức giận chứ?”
“Cháu cái đứa ngốc này, mới ngủ một đêm đã quên sạch chuyện hôm qua rồi đúng không?”
Bà lão rầy một câu, lại nhắc tới chuyện hôm qua. Sau đó bà còn sờ lên vết máu bầm trên cánh tay cậu bé:
“Mẹ cháu đánh cháu mắng cháu như vậy cháu còn không biết đường chạy tới nhà bà? Sao lại ngốc ngốc ở lại đó cho mẹ cháu đánh? Xem cháu bị thương này, bà ngoại nhìn còn đau lòng.”
Tối qua cậu bé bị tiêu chảy, sau đó được ông bà ngoại dẫn về nhà? Vừa tới hoàng hôn cậu bé đã mất hết ý thức, vậy rốt cuộc người đã chịu đòn thay cậu bé, được bà ngoại dẫn về kia là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro