Thập Niên 70: Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ
Tuyệt Đối Không...
2024-10-07 07:44:40
“Qua đây, anh rửa cho em.”
Cô vừa cởi giày vớ của thằng bé ra, Ngô Quốc Binh đã tới: “Để anh rửa cho thằng bé cho.”
“Em không thể rửa cho em ấy ư?”
Sợ em họ mẫn cảm nghĩ nhiều, Ngô Quốc Binh vội vàng gật đầu: “Được chứ được chứ, em cứ rửa đi.”
Sau khi rửa chân xong, Đồng Ngữ được phân tới ngủ chung với Ngô Quốc Binh.
Cô bé nhìn thân thể của mình, cố gắng xây dựng tâm lý rất nhiều lần mới có thể chui vào ổ chăn.
Chị cả là con gái, dẫn theo em út mới bốn tuổi ngủ cùng. Anh hai chín tuổi rồi, là con trai giống cô, chỉ hơn cô hai tuổi, có sắp xếp thế này cũng là chuyện bình thường.
Lúc chui vào chăn, cô cố gắng không đụng vào cậu bé.
Vươn tay lặng lẽ sờ lên hai mảnh vá trên cái chăn, lúc này cô gái mới có thể nhận thức được đây là thời cuối thập niên 70, là thời vật tư thiếu thốn, là niên đại một cái quần bông cũng phải chia đôi, mỗi người mặc một ống.
Ngày mai cô nên mang thứ gì tới mới được đây? Cậu hai tốt với nguyên thân thật, cô không thể ngồi yên mặc kệ được.
Quần áo của nguyên thân đầy mảnh vá, cô phải nghĩ biện pháp cải thiện cuộc sống của bọn họ mới được. Nhất là chăn, nhất định không thể ngủ chung một chăn với Ngô Quốc Binh mãi được.
“Không ngủ được? Em đang lo cho mẹ em ư?”
Trong bóng đêm, giọng của chị cả truyền tới. Đồng Ngữ yên lặng ngẫm nghĩ, hỏi một đằng trả lời một nẻo:
“Muốn đi học phải có tên mới được đúng không?”
“Ừm, em tên Lâm Phản, phản là trở về, trở về thành. Cha chị nói cha em chưa từng nghĩ tới chuyện ở lại đây tiếp tục chung sống với mẹ em tới cuối đời.”
“Lâm Phản?”
Cái tên đàn ông cặn bã này, muốn về thành còn kết hôn sinh con với con gái nhà người ta làm gì? Đã làm cha rồi còn cứ nhớ thương chuyện về thành, đặt tên cho con cũng để nó mang ngụ ý như vậy.
“Phản Phản, em sao vậy? Chẳng lẽ em quên cả tên đầy đủ của mình?”
Chị cả cười ha hả vươn tay vỗ em họ:
“Em muốn đi học ư? Thật ra cũng chưa trễ đâu, sang năm đi học vẫn được.”
Cô bé nói xong, thấy em họ không nói gì, lại nghĩ tới em họ vốn rất thích học tập. Trước kia em họ còn theo dượng làm đề toán học.
“Nếu em muốn đi học từ năm nay thì để chị kêu cha tới trường học nói với giáo viên. Hiện tại mới khai giảng chưa lâu, em xin vào hẳn vẫn được.”
“Chị, chị học lớp mấy rồi?”
“Lớp 5, mùa hè sang năm chị sẽ thi lên trung học cơ sở. Cha nói chị thi đậu xong sẽ cho chị đi học tiếp, không vì chị là con gái mà bắt chị phải bỏ học.”
Vào niên đại này, có thể có người cha không trọng nam khinh nữ, ủng hộ con gái đi học, đúng là người cha tốt.
“Cậu hai thật tốt.”
“Đúng thế, cha mẹ chị rất tốt, ông bà nội cũng rất tốt, từ nhỏ đã đối xử với các cháu rất công bằng. Không giống mấy ông bà khác, chỉ thích cháu trai.”
Cô vừa cởi giày vớ của thằng bé ra, Ngô Quốc Binh đã tới: “Để anh rửa cho thằng bé cho.”
“Em không thể rửa cho em ấy ư?”
Sợ em họ mẫn cảm nghĩ nhiều, Ngô Quốc Binh vội vàng gật đầu: “Được chứ được chứ, em cứ rửa đi.”
Sau khi rửa chân xong, Đồng Ngữ được phân tới ngủ chung với Ngô Quốc Binh.
Cô bé nhìn thân thể của mình, cố gắng xây dựng tâm lý rất nhiều lần mới có thể chui vào ổ chăn.
Chị cả là con gái, dẫn theo em út mới bốn tuổi ngủ cùng. Anh hai chín tuổi rồi, là con trai giống cô, chỉ hơn cô hai tuổi, có sắp xếp thế này cũng là chuyện bình thường.
Lúc chui vào chăn, cô cố gắng không đụng vào cậu bé.
Vươn tay lặng lẽ sờ lên hai mảnh vá trên cái chăn, lúc này cô gái mới có thể nhận thức được đây là thời cuối thập niên 70, là thời vật tư thiếu thốn, là niên đại một cái quần bông cũng phải chia đôi, mỗi người mặc một ống.
Ngày mai cô nên mang thứ gì tới mới được đây? Cậu hai tốt với nguyên thân thật, cô không thể ngồi yên mặc kệ được.
Quần áo của nguyên thân đầy mảnh vá, cô phải nghĩ biện pháp cải thiện cuộc sống của bọn họ mới được. Nhất là chăn, nhất định không thể ngủ chung một chăn với Ngô Quốc Binh mãi được.
“Không ngủ được? Em đang lo cho mẹ em ư?”
Trong bóng đêm, giọng của chị cả truyền tới. Đồng Ngữ yên lặng ngẫm nghĩ, hỏi một đằng trả lời một nẻo:
“Muốn đi học phải có tên mới được đúng không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ừm, em tên Lâm Phản, phản là trở về, trở về thành. Cha chị nói cha em chưa từng nghĩ tới chuyện ở lại đây tiếp tục chung sống với mẹ em tới cuối đời.”
“Lâm Phản?”
Cái tên đàn ông cặn bã này, muốn về thành còn kết hôn sinh con với con gái nhà người ta làm gì? Đã làm cha rồi còn cứ nhớ thương chuyện về thành, đặt tên cho con cũng để nó mang ngụ ý như vậy.
“Phản Phản, em sao vậy? Chẳng lẽ em quên cả tên đầy đủ của mình?”
Chị cả cười ha hả vươn tay vỗ em họ:
“Em muốn đi học ư? Thật ra cũng chưa trễ đâu, sang năm đi học vẫn được.”
Cô bé nói xong, thấy em họ không nói gì, lại nghĩ tới em họ vốn rất thích học tập. Trước kia em họ còn theo dượng làm đề toán học.
“Nếu em muốn đi học từ năm nay thì để chị kêu cha tới trường học nói với giáo viên. Hiện tại mới khai giảng chưa lâu, em xin vào hẳn vẫn được.”
“Chị, chị học lớp mấy rồi?”
“Lớp 5, mùa hè sang năm chị sẽ thi lên trung học cơ sở. Cha nói chị thi đậu xong sẽ cho chị đi học tiếp, không vì chị là con gái mà bắt chị phải bỏ học.”
Vào niên đại này, có thể có người cha không trọng nam khinh nữ, ủng hộ con gái đi học, đúng là người cha tốt.
“Cậu hai thật tốt.”
“Đúng thế, cha mẹ chị rất tốt, ông bà nội cũng rất tốt, từ nhỏ đã đối xử với các cháu rất công bằng. Không giống mấy ông bà khác, chỉ thích cháu trai.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro